2. Sau một chuyến công tác

463 47 8
                                    

"Suguruuuuuuu!!!"

Đã hơn một tuần kể từ khi Satoru nhận nhiệm vụ đi công tác ở nước ngoài. Thật ra ban đầu, nhiệm vụ chỉ kéo dài ba ngày, nhưng đám Cao tầng chết tiệt kia lại đưa xuống cho hắn một nhiệm vụ cách nơi hắn đi công tác không xa. Vậy nên thời gian rời nhà phải kéo dài thêm. Công việc không phải vấn đề với kẻ mạnh nhất, mà là Satoru nhớ người thương lắm rồi. Đã một tuần hắn không được gặp Suguru, không được ôm anh vào lòng hay nghịch ngợm mái tóc đen mượt ấy. Hắn bị thiếu năng lượng tình yêu!

Chính vì vậy mà ngay khi hoàn thành nhiệm vụ, Satoru ngay lập tức lên đường trở về nhà trong khoảng thời gian ngắn nhất. Bình thường chỉ cần hắn đứng từ cửa nhà gọi tên, Suguru sẽ ngay lập tức xuất hiện và ôm hắn vào lòng như một cách để nạp lại năng lượng cho cả hai. Ấy vậy mà hôm nay người được gọi tên lại chẳng thấy đâu. Giày của Suguru vẫn để trên kệ nên không thể có chuyện anh đã ra ngoài được. Satoru còn nhắn tin cho anh bảo hôm nay mình sẽ về và kiểu gì Suguru cũng sẽ ở nhà đợi hắn.

Phải tới khi Satoru đi vào phòng khách mới phát hiện ra người kia đang đã ngủ quên trên sô pha, trên tay còn đang cầm một cuốn sách. Có lẽ là đang đọc giữa chừng thì ngủ quên. Satoru đưa tay gỡ búi tóc của anh xuống, đồng thời chỉnh lại tư thế thoải mái hơn cho Suguru. Lục nhãn khiến cả giới chú thuật khiếp sợ, thời khắc này lại đong đầy dịu dàng và trìu mến ngắm nhìn mặt trời thuộc về riêng mình.

Có lẽ Suguru cũng mệt lắm rồi. Vì đều là đặc cấp nên số lượng công việc hai người nhận được vô cùng nhiều không thua kém gì nhau, nên có những khoảng thời gian gần như không gặp mặt nhau ở nhà. Trong suốt một tuần Satoru đi công tác, ắt hẳn anh đã phải làm việc vô cùng vất vả.

Hắn định giúp Suguru cất cuốn sách đang đọc dở đi, ai ngờ tên cuốn sách lại thu hút sự chú ý của hắn - "Cẩm Nang Chăm Sóc Mèo". Satoru đang không hiểu tại sao Suguru nhà hắn lại có hứng thú với mấy kiểu sách này thì một tiếng kêu vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.

"Meo~"

Không biết từ đâu xuất hiện một con mèo nhỏ, có vẻ như là giống mèo Anh lông dài. Bộ lông trắng muốt cùng đôi mắt tuyệt đẹp tựa như những viên Blue Topaz, chiếc chuông trên vòng cổ lắc lư theo từng nhịp bước chân của nó.

Giống, quá giống!

Đó là những từ ngữ đầu tiên bật ra trong đầu Satoru khi thấy con mèo này. Nó quá giống hắn! Thậm chí nó còn đeo một cái kín râm đen nữa! À không, quan trọng hơn là tại sao nó lại ở đây?!

Chú mèo nhỏ dường như chẳng để tâm tới Satoru, nó nhún chân nhảy lên trên người người đang nằm ngủ trên sô pha kia. Cái miệng nhỏ không ngừng kêu meo meo như muốn đánh thức Suguru dậy. Satoru thấy thế liền bế nó lên, hắn nghiêm mặt cảnh cáo chú mèo nhỏ, tất nhiên là nói rất khẽ.

"Này mèo, ta không biết người từ đâu chui ra hay ai mang ngươi về đây nhưng mà không được phép quấy rối giấc ngủ của Suguru!"

Hiển nhiên là con mèo chẳng hiểu Satoru nói gì, nó vùng vẫy muốn thoát ra còn miệng thì vẫn không ngừng kêu. Con mèo nhỏ còn định "tặng" cho Satoru mấy đường nhưng đã bị hắn chặn lại. Satoru có chút khó xử, hắn không biết làm cách nào để bắt con mèo này im lặng. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nuôi hay chăm sóc một con thú cưng, động vật cũng không thích hắn nên chẳng bao giờ bén mảng tới gần.

My One And Only | GoGeWhere stories live. Discover now