Chap 22: Tôi yêu cậu

600 73 4
                                    

Năm nay là năm cuối cấp.

********

Như đã lên kế hoạch từ cuối năm ngoái, năm học lớp 12 này sẽ có sự thay đổi về danh sách các lớp học. Hanbin và Koo Bonhyuk chính vì thế mà bị tách lớp với nhau do một người có định hướng đi du học, còn một người thì quyết định ở lại nước.

Cũng tốt, nếu phải chạm mặt nhau trong không khí gượng gạo mỗi ngày thế này, vừa khó xử cho hai bên mà còn không thể nào tập trung vào mục tiêu trước mặt nữa. Dẫu sao thì Hanbin và Koo Bonhyuk sớm đã không thể nói chuyện lại như trước kia được nữa rồi.

Lớp học mới này ngoài một vài đứa bạn từ lớp cũ không có ý định đi du học thì toàn là những gương mặt mới từ các lớp khác chuyển sang. Điều này khá tốt cho Hanbin vì thứ nhất là chúng không hề biết về gia cảnh trước đây của Hanbin, như thế cậu sẽ không bị phân biệt đối xử. Thứ hai là vì đều có chung chí hướng với nhau, tất nhiên cũng sẽ có nhiều tiếng nói chung hơn.

Có thể nói, ngoại trừ việc không còn học cùng Koo Bonhyuk nữa thì mọi thứ đối với Hanbin đều xem là tốt hơn.

**********

- Chào cậu, tôi muốn ngồi đây cùng cậu được không?

Hanbin đang nằm một mình, vẫn là phía bàn cuối gần cửa sổ vì cậu cũng đã quen ngồi ở đây mà không có ý định chuyển đi. Thấy có tiếng gọi, cậu vội ngẩng đầu lên xem thử.

Một cô gái với mái tóc thắt hai bím xinh xắn gọn gàng, làn da trắng muốt cùng đôi mắt long lanh trông vô cùng đáng yêu. Nhưng không hiểu sao nhìn gương mặt này, Hanbin lại cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.

- Ờm... cậu nhỏ thế này, ngồi bàn cuối sẽ không nhìn thấy gì đâu..

- Không sao, tôi không bị cận.

Hanbin chưa từng ngồi với con gái bao giờ, cảm thấy hơi ngại. Thế nhưng bạn nữ này ngỏ ý nhiệt tình quá, lại còn chủ động bắt chuyện với mình, nếu từ chối nhiều cũng không hay. Dù sao thì có bạn cũng tốt, có thể cùng nhau học hành được. Nghĩ vậy, Hanbin liền đồng ý.

- Thế cậu ngồi xuống đây đi. Cậu tên là gì thế?

Cô bé đó lấy tay chỉ vào chiếc bảng tên trên ngực mình, hắng giọng một cái đầy tinh nghịch.

- Cậu có biết đọc chữ không?

Trong giây lát bỗng chốc Hanbin cảm thấy mình như bị điện giật trúng đầu vậy. Câu nói này, không phải nghe cũng quá quen thuộc rồi sao?

Và cả cái tên của bạn nữ này nữa. Koo Minyoung.

- Khoan đã... Tôi hỏi cậu cái này được không? Ý là cậu có người thân học ở đây không thế?

- Người thân á? Không có.

Cô bé trả lời một cách rất thản nhiên, khuôn mặt vẫn lộ rõ nét tươi tắn từ nãy đến giờ.

- À... Tôi xin lỗi nhé. Tại tôi thấy cậu giống một người quá ấy mà.

Trên đời này người họ Koo cũng đâu có thiếu. Hơn nữa Koo Bonhyuk còn là con một, lấy đâu ra một đứa con gái như thế này là người thân chứ? Là do cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.

Tuyết Đầu Mùa | BonbinWhere stories live. Discover now