Chương 10: Tiệc sinh nhật

661 47 6
                                    

Prem cùng hắn trò chuyện với những vị khách đến bắt chuyện ngay tại vị trí cậu ăn uống. Hắn cũng cùng những vị khách kia uống rượu, thỉnh thoảng cũng uống thay cậu vài ly. Tiệc tàn, khách khứa đều về hết chỉ còn lại những người trong nhà, hắn dù tửu lượng có cao nhưng cũng đã say mèm bám dính lấy Prem. Ai đến gần cũng không chịu

"Không sao đâu, không cần bận tâm cứ để con chăm anh ấy"

"Vậy Prem đưa anh về phòng đi nhé! Anh con đang say cẩn thận một chút"

"Vâng"

Cậu cùng hắn chậm rãi đi lên từng bậc thang. Vừa đi cậu phải vừa dùng sức để đứng vững vì cả cơ thể hắn đều dựa hẳn vào người cậu. Lên đến phòng cậu mệt đến rã rời, nhưng đã giúp thì phải giúp cho trót. Cậu ngồi xuống giường, tháo đôi giày da và tất của hắn ra đặt ngay ngắn dưới chân giường. Cởi nốt cái vest và cà vạt, lại nhìn xuống chiếc thắc lưng, mặt cậu bỗng nhiên nóng bừng

"Khụ chắc không cần cởi đâu nhỉ?"

Prem dùng chiếc khăn vắt nước lau mặt giúp hắn. Không giống như lúc bình thường, khi hắn ngủ rất an tĩnh, cũng rất vô hại, làm cho Prem có đủ dũng khí để nhìn vào gương mặt hắn thật kĩ và thật lâu. Gương mặt này thật sự quá hoàn hảo, thật lòng mà nói đây là người đẹp trai nhất mà cậu từng gặp trong từng ấy năm

"Prem"

Đang mải mê ngắm mỹ nam thì đột ngột bị người ta gọi tên. Tưởng hành vi của bản thân đã bị phát hiện rồi, nên cậu vội ngồi thẳng dậy quay mặt ra chỗ khác. Nhưng mấy phút trôi qua không gian lại rơi vào im lặng, lúc này cậu mới biết ban nãy là hắn nói mớ. Prem thở phào nhẹ nhõm, đứng lên muốn đi liền bị hắn giữ lại

"Đi đâu?"

"Em tưởng anh đã ngủ rồi chứ?"

"Lúc tôi ngủ là cậu có thể rời xa tôi sao? Tôi không cho phép"

"Au"

Hắn dùng lực kéo mạnh cậu về phía mình khiến cậu mất trớn ngã thẳng lên người hắn. Hắn dang hai tay ôm lấy cậu vào lòng, đắp chăn ngang ngực rồi mới yên tâm ngủ tiếp. Cậu thắc mắc tại sao hắn lại ôm cậu ngủ, làm như vậy để đỡ cảm thấy cô đơn chăng? Người như hắn cũng sợ cô đơn sao? Prem cũng không biết nữa, nhưng Prem không muốn phản kháng. Cậu nhắm mắt lại đánh một giấc đến sáng

Rõ ràng người đêm qua say đến nhũn ra là hắn, nhưng chẳng biết bằng năng lực nào mà hắn lại dậy trước cậu. Hiện tại khi cậu vừa dậy, tóc tai rối bù thì hắn đã chải chuốc gọn gàng ngồi xem hợp đồng bên phía kia

Nhận ra người trên giường dã tĩnh dậy,  hắn ngưng lại công việc của mình đi đến giường ngồi xuống

"Anh, chào buổi sáng"

"Hừ, còn chưa chịu xuống khỏi giường tôi sao?"

"Au em xin lỗi"

Prem vội xuống khỏi giường, có chút luống cuống muốn đi ra ngoài

"Khoan đã, tôi còn chuyện phải nói với cậu"

"Dạ?"

"Ngồi xuống"
Hắn vỗ vỗ xuống khoảng trống bên cạnh mình. Prem liền hiểu ý ngồi xuống, nhưng trong lòng thầm mắng hắn thật kì lạ, mấy giây trước còn tỏ ý đuổi cậu xuống giường cơ mà

[Bounprem] Anh trai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ