Chương 39: Ông ấy là ba của ba

6K 611 22
                                    

Tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, tim Diệp Triều Nhiên vọt đến cổ họng, cậu liều mạng chạy về phía trước đồng thời, đầu óc cũng nhanh chóng suy nghĩ.

Con ngõ cậu chạy vào rất sâu, gần như không có người đi đường, lớn tiếng hô cứu cũng không có tác dụng, cậu không thể dừng lại ở đây!

Tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần, Diệp Triều Nhiên nói với bản thân phải bình tĩnh.

Mắt thấy tay một tên bảo tiêu sắp đụng vào vai Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên đột nhiên cong eo, phanh xe, xoay người, liền mạch lưu loát, không cho bảo tiêu thời gian phản ứng, quay đầy chạy về hướng ngược lại.

Hai tên bảo tiêu nhất thời không chú ý, sửng sốt vài giây mới quay đầu lại đuổi theo.

Phương Kỳ Sơn nhìn thấy Diệp Triều Nhiên chạy thẳng về phía mình, trong lòng đột nhiên vui vẻ, nhanh chóng nói: "Triều Nhiên, con qua đây, ba có chuyện muốn thương lượng với con...."

Trong mắt Diệp Triều Nhiên toàn là âm u, cậu nhanh chóng chạy đến trước mặt Phương Kỳ Sơn, tạm dừng một giây, giây tiếp theo đột nhiên nhấc chân, trực tiếp đá một cước.

Một cước này vừa mạnh vừa nhanh, Phương Kỳ Sơn ngã thẳng xuống đất, trực tiếp ngã ngửa mặt lên trời, quỳ rạp trên mặt đất rên hừ một lúc lâu.

Diệp Triều Nhiên lại không có tâm trạng thưởng thức, hung tợn trừng mắt một cái rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Chạy ra khỏi con ngõ này, con đường bên ngoài Diệp Triều Nhiên rất quen thuộc, chỉ cần lớn tiếng hô to, cậu có thể được cứu rồi!

Lại nhìn Phương Kỳ Sơn, ông ta đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bảo tiêu bị một màn này làm gián đoạn, nhất thời cũng không biết nên đuổi theo tiếp hay không.

"Phương tổng...."

Một tên bảo tiêu dìu Phương Kỳ Sơn dậy.

Máu mũi Phương Kỳ Sơn chảy ròng ròng, hòa hoãn một hồi lâu mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi quát bảo tiêu: "Đỡ tôi làm cái gì! Đuổi theo! Bắt tên nhãi con đó lại cho tôi!"

Bao tiêu lúc này mới buông Phương Kỳ Sơn ra, một lần nữa đổi theo Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên cũng không có chạy xa, có lẽ cậu căn bản không có cơ hội chạy xa.

Phương Kỳ Sơn sớm đã liệu được Diệp Triều Nhiên sẽ chạy trốn, cho nên hôm nay ông ta dẫn theo 10 tên bảo tiêu.

Còn việc chỉ để cho hai tên bảo tiêu đuổi theo Diệp Triều Nhiên, chính là vì muốn để nó mất cảnh giác.

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy bảo tiêu dồn cậu vào ngõ cụt, biểu tình trên mặt càng khó coi.

Phương Kỳ Sơn cũng được bảo tiêu đỡ dậy, chậm rì rì đi về phía này.

"Không chạy nữa à?" Giọng Phương Kỳ Sơn vẫn còn ồm ồm.

Diệp Triều Nhiên nhàn nhạt liếc ông ta một cái, không nói gì.

Cậu đưa tay sờ điện thoại trong túi, đang muốn mở khóa báo cảnh sát, đã nghe Phương Kỳ Sơn nói: "Lục soát lấy điện thoại của nó cho tôi."

Thế thân vạn người chê trọng sinhWhere stories live. Discover now