Chap 2.4

246 25 0
                                    


Những cuộc gặp gỡ giữa bạn và cô ngày càng ít và hiếm hơn.

Bạn nhớ cô.

Bạn nhớ Arlecchino.

Thật hoang đường làm sao khi chính bạn là người đã xa lánh cô trước và cũng chính bạn là người nhớ cô ấy trước.

Bây giờ bạn chẳng cần cô đến làm mẫu cho bức tranh của mình, khi tất cả những gì bạn có thể làm là đổ bóng cho cái ghế cô ngồi hay cái bình đầy bông kế bên cô.

Bạn hoàn toàn vùi đầu vào đó, thêm những chi tiết nhỏ nhất mà bạn có thể thêm: ánh sáng ở đây, một sợi tóc ở kia. Bạn rất sợ phải hoàn thành bức tranh này.

Nếu bạn vẽ xong, có thể bạn sẽ không bao giờ được gặp lại Arlecchino nữa. Và nếu bạn không hoàn thành nó, ít nhất bạn có thể hy vọng cho việc bạn sẽ bù đắp được cho cô ấy mọi rắc rối bạn đã gây ra, trước khi bạn bắt buộc phải hoàn thành bức chân dung và rời bỏ cô ấy.

Bạn tạo bóng khuôn mặt cô bằng đầu ngón tay của mình: bạn có thể sẽ chẳng bao giờ có thể vẽ hoàn hảo những đường nét xinh đẹp này của cô nếu như cô không tạo dáng cho bạn.

Bạn vẽ theo đôi lông mày mỏng và đôi má sắc sảo của cô ấy, bạn dùng ngón tay cái xoa nhẹ đôi môi ất. Bạn cầm khung tranh bằng cả hai tay và nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ mà bạn đã vẽ, rồi gục đầu xuống môt cách thất bạni. Bạn sex xin lỗi Arlecchino trước khi đưa bức tranh dung này cho cô. Có lẽ sẽ vẫn đủ thời gian cho bạn vì dẫu sao bạn cũng chưa đánh bóng bức tranh này.

"Liệu rằng người có thích tác phẩm này của tôi hay không?"

"Ta rất thích nó," Arlecchino trả lời khi bất ngờ xuất hiện từ phía sau bạn. "Ngươi không thích nó sao?"

Bạn nhanh chóng quay người, ngạc nhiên khi thực sự nhận được câu trả lời từ chính chủ. Bạn không biết Arlecchino ở sau bạn! Và bây giờ bạn phải trả lời làm sao đây?!?!...

"Trông ngươi có vẻ bối rối." Cô ấy nói khi tiến lại gần bạn. "Chuyện gì đã xảy ra sao?"

Chẳng để bạn có thể trả lời trong sự lo lắng của mình, bạn đã bị ép ở giữa cô ấy và bức tranh vẽ của mình khi bạn cố tạo khoảng cách giữa cả hai. Đây sẽ là cách bạn nói với cô ấy tất cả? Bạn chẳng còn có thể suy nghĩ được gì! Sẽ xảy ra đièu gì nếu bạn một lần nữa lỡ lời với cô?

Nhưng suy cho cùng, bạn biết, bây giờ hoặc không bao giờ nữa.

"Tôi đã trì hoãn việc hoàn thành bức chân dung này, tôi đáng lẽ không nên làm phiền người lâu đến nhường này" Bạn chẳng dám nhìn vào mặt cô, lơ đôi mắt đang thể hiện rõ sự bối rối của bạn xuống sàn hoặc thứ gì đó xung quanh, tất cả trừ cô ấy.

"Đúng thật là vậy, tôi đã nghĩ cô sẽ dành nhiều thời gian cho bức chân dung hơn thực tế tôi quy định. Nhưng việc một họa sĩ bỏ ra một tháng, thậm chí một năm cho một tác phẩm không phải là chuyện bình thường sao?"

"Đúng vậy, nhưng..."

"Vậy thì là chuyện gì?"

Bạn cố gắng nhìn vào mắt cô nhưng tất cả nỗ lực đều thất bại cho đến khi Arlecchino nắm lấy cằm bạn và buộc bạn phải làm vậy. Đôi mắt của Arlecchino... Bạn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội để có thể nhìn chúng thật gần như này. Hai đường nét màu đỏ tạo thành hình chữ thập ở mỗi con ngươi.

Bức tranh của em (Arlecchino)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ