Chương 4

386 30 4
                                    

Trần Lệ Quân trở lại phòng tập có sút sa sút về tinh thần, cô hít sâu vào một hơi cố gắng bỏ mấy vấn đề vừa trao đổi qua một bên để bước vào buổi tập đầu năm. Ba ngày nữa là các buổi diễn liên tục diễn ra vì vậy cả đoàn phải dồn lực luyện tập và rà soát các vấn đề với cường độ cực lớn. Phòng tập sẽ được chia đều lịch cho các tổ khác nhau. Chiều nay, tổ của bọn họ sẽ khớp sân vở "Ngũ nữ bái thọ" - một vở kịch đồ sộ về nhân vật và tình tiết.

Trần Lệ Quân phát hiện Lý Vân Tiêu đang ngồi ở một góc chờ đến lượt diễn, ánh mắt nàng rất tập trung vào tiết tấu trên sân khấu. Trần Lệ Quân cảm thấy Lý Vân Tiêu yên yên tĩnh tĩnh chăm chú cùng đôi mắt sáng ngời như vậy thực sự rất thu hút. Cô khẽ khàng tiến đến gần Lý Vân Tiêu và ngồi xuống sau đó dùng bả vai đẩy nhẹ vào nàng. Lý Vân Tiêu nhìn sang, chớp nhẹ đôi mắt nhìn cô, Trần Lệ Quân gật đầu như thông báo mình đã trao đổi xong.

Hai người cùng ngồi chờ đến phiên, sự im lặng kéo dài không làm không khí giữa họ cảm thấy mất tự nhiên mà dường như lại là khoảng không để trao đổi rất nhiều điều không nói ra. Đây có lẽ là ý nghĩa của tri âm tri kỉ.

Không phải chờ đợi quá lâu, hai người bị gọi lên khớp sân, vở kịch này cũng không phải lần đầu diễn tập vì vậy mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Mãi đến phân cảnh cuối, Trần Lệ Quân trong vai Trâu Sĩ Long sẽ nắm tay nương tử của mình là Dương Thuý Vân do Lý Vân Tiêu diễn, khi ấy Trần Lệ Quân mới cảm nhận được điều bất thường. Lý Vân Tiêu có chút dè dặt nắm lấy bàn tay Trần Lệ Quân xong lại rất nhanh buông tay, nếu tính theo kịch bản thì không có gì sai khác quá nhiều, tuy nhiên so với những lần họ đối diễn trước đây lại thực khác biệt. Trần Lệ Quân nhìn sang Lý Vân Tiêu, nàng vẫn tỏ ra khá bình thường.

Đến cả khi Phương Viên quay chụp tư liệu hậu trường cũng thấy Lý Vân Tiêu khá tránh né ống kính, càng không tương tác với Trần Lệ Quân dù chỉ một giây.

Tập luyện cả buổi chiều, ai nấy cũng đều mệt mỏi đến rã rời, hầu như các phân cảnh cũng đã được điều chỉnh và luyện tập đến ổn thoả, ngày mai còn phải tiếp tục soát sân cho vở kịch khác vì vậy đoàn trưởng nhắc nhở mọi người sớm trở về nghỉ ngơi. Dù sao buổi tối bọn họ cũng định đi hội hoa đăng vì vậy mọi người đều đồng tình trở về ký túc xá thay đồ. Lý Vân Tiêu bị gọi đi nhận bưu kiện chuyển phát nhanh thế nên không cùng mọi người về ngay.

Trần Lệ Quân đợi mọi người vãn đi mới tiến đến hỏi Phương Viên.

"Viên Viên, Vân Tiêu vẫn ổn chứ?"

"Chị nhìn ra gì rồi?" Phương Viên vừa sắp xếp lại đồ đạc vào túi xách vừa hỏi ngược lại Trần Lệ Quân.

"Em biết mà, em ấy cấm túc chị mấy ngày nay rồi, cũng chẳng kể cho chị chuyện gì, nhưng thái độ em ấy rất lạ. Liệu có phải tin tức trên mạng kia..."

Phương Viên thở dài "Kỳ thức mấy thứ bát quái trên mạng cả hai chị đều là nạn nhân, càng không thể trách chị" Phương Viên ngập ngừng trong giây lát "Nhưng Quân Quân à, Vân Tiêu chị ấy chính là thiếu khuyết cảm giác an toàn. Mấy lời trên mạng kia chính là đánh vào chỗ yếu đuối nhất của chị ấy. Nhưng Vân Tiêu càng không muốn để cho chị biết hay trở thành gánh nặng của bất cứ ai."

[Quân Tiêu] Nắm Tay đồng hànhWhere stories live. Discover now