Chương 52: Escape Room (2) (sửa)

10.3K 675 69
                                    

Căn phòng chỉ có ánh sáng leo lét từ hai cây nến đỏ, một cây nến đặt trước ảnh người đàn ông bị tắt. Không gian im lặng đến rợn người, thi thoảng có tiếng gỗ kêu cọt kẹt như có ai đó di chuyển bên dưới sàn nhà. Một luồng không khí lạnh buốt ùa đến, mang theo mùi hương trầm quyện lẫn với mùi ẩm mốc, ngai ngái của vải cũ lâu ngày khiến tôi run lẩy bẩy.

Trường ôm tôi vào lòng, thì thầm:

"Sợ à?"

"Hơi hơi."

"Tớ ở đây, không phải sợ."

Bên cạnh tôi, Gia Khánh đang thản nhiên đứng sau Châu Anh, bày ra khuôn mặt tội nghiệp:

"Anh sợ quá, bé Chanh bảo vệ anh nhé."

"Cho anh bị bắt làm chú rể của cô dâu ma luôn." Châu Anh lườm Khánh, nói vậy nhưng con bé vẫn để Khánh đứng phía sau, nắm chặt tay cậu ta.

Hoàng nhìn tất cả chúng tôi một cách kỳ thị, cậu ta chủ động bước vòng quanh quan tài ngắm nghía, sau đó quan sát bàn thờ:

"Đây có phải mặt bạn nhân viên lúc nãy hướng dẫn luật chơi cho mình không?"

Nghe vậy, tôi lập tức bình tĩnh trở lại. Chúng tôi chia nhau ra tìm manh mối trong căn phòng, Khánh tìm được một quyển sổ cũ bị rách, tôi, Trường và Hoàng lần lượt tìm thêm được các mảnh giấy của cuốn sổ, ghép lại thành một dãy số.

"Hình như đây là ngày cử hành hôn lễ."

Ngọc quan sát dãy số, kết luận:

"Chắc chắn phải có một cái tủ nào đó chứa manh mối mà mật mã là dãy số này."

"Đây!" Thư vẫy tay, "Có một cái hòm sắt đáng nghi lắm!"

Chúng tôi nhập dãy số, thành công mở hòm sắt. Bên trong là một bộ vest cũ màu trắng dính máu.

Châu Anh ngẩng đầu, mặt mày tái mét:

"Là... Là sao?"

Đột nhiên, ở gian phòng ngoài vang lên tiếng "bộp" nặng nề.

"Á!!!!!!!" Trà hét lên thất thanh, "Trong quan tài có người!!!"

"Xác chết vùng dậy!!!" Trang gào ầm lên, lao về phía chúng tôi, "Chạy đi!!!"

Phía sau Trang, một cô gái mặc váy cưới màu đỏ kiểu cũ, tóc đen xõa kín mặt đang trèo từ trong quan tài ra ngoài. Cả đám hét ầm lên, nối đuôi nhau chạy khỏi căn phòng.

Trà vừa chạy vừa khóc:

"A di đà Phật, lạy Chúa, Halelujah, Allah Akbar, Amen!!!!"

Trang gào lên:

"Mày có theo đạo đâu!!!"

Trà ngừng khóc, sửa lời:

"Kính lạy ông bà tổ tiên, con tên là Dương Thu Trà, nguyện cầu tổ tiên chứng giám lòng thành, phù hộ độ trì cho con... Á!!!!!"

Chúng tôi chạy đến một ngã ba thì bị tách ra, Châu Anh, Khánh, Trang và Trà chạy một hướng, còn tôi, Trường, Hoàng, Ngọc và chị Thư chạy một hướng khác. Cô dâu ma đứng ở ngã rẽ phân vân vài giây, sau đó quay đầu đuổi theo nhóm chúng tôi.

[FULL] Trước Khi Anh ĐếnWhere stories live. Discover now