Chương 17: Trời đất bao la còn có lúc hết

773 9 1
                                    

"Từ khi gặp gỡ tới nay, ngươi hết theo lại đuổi, luôn miệng thề thốt chỉ cần trong mắt ta có ngươi, ngươi cam lòng máu nhuộm thẫm áo, chỉ cần trong lòng ta có ngươi, ngươi cam lòng tưới máu đẫm đồng hoang. Trong mắt ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi rồi đó, nhưng trong mắt ngươi, trong lòng ngươi đã bao giờ thật sự có ta chưa? Ta nói ngươi hay, kể từ bây giờ hai ta đoạn tuyệt ân tình, ta sẽ quên tất cả mọi chuyện về ngươi, nếu trong mắt ta còn bóng hình ngươi, ta sẽ móc mắt mình ra, nếu trong lòng ta còn nghĩ tới ngươi, ta sẽ bóp nát trái tim mình!"

Sáng hôm sau, A Hành tỉnh dậy trong vòng tay Xi Vưu.

Nàng khẽ nói: "Đại ca đang loanh quanh gần Ngu uyên đợi ta, ta phải đi đây."

Xi Vưu cảm thán: "Vậy là đã ba ngày rồi." Thời gian trôi qua thực quá nhanh.

A Hành ôm chặt lấy Xi Vưu, quyến luyến chẳng rời.

Hai người quấn quýt hồi lâu, mãi tới khi Tiêu Dao từ trên không đáp xuống, xẹt qua cửa sổ rồi lại bay vút lên trời, như thúc giục bọn họ lên đường.

Xi Vưu hôn lên trán A Hành rồi trở dậy mặc áo.

Thấy sắp phải chia tay, A Hành vội nói rõ ràng mọi chuyện, "Ta gả cho Thiếu Hạo chỉ là vì..."

Xi Vưu vừa mặc lại đồ vừa đáp: "Ta chẳng quan tâm nàng đã thành hôn hay chưa, vấn đề giữa hai ta không phải là Thiếu Hạo." Đoạn hắn ngoảnh lại nhìn nàng, "Mọi chuyện đều do nàng quyết định mà thôi, ta chỉ muốn nơi này của nàng!" Hắn đặt tay lên ngực A Hành, "Nàng có bằng lòng trao chân tình cho ta chăng?"

A Hành gật gật đầu.

Xi Vưu cười, cặp mắt sáng rực nhìn sâu vào mắt nàng, "Chỉ cần nàng thật lòng với ta là đủ, mọi trở ngại trên thế gian này đều có thể đẩy lùi!"

Chẳng phải vậy sao? Chỉ cần hai người bọn họ đồng lòng, dù phía trước đầy chông gai, họ cũng nhất định đạp bằng trở ngại, vạch ra một con đường đi tới. Cứ nghĩ sớm muộn sẽ có ngày được ở bên Xi Vưu mãi mãi, ngày ngày tháng tháng đều như ba ngày vừa qua, A Hành lại thấy rộn rã xôn xao cả cõi lòng.

A Hành lưu luyến từ biệt Xi Vưu, đi tìm Thanh Dương.

Dù A Tệ gắng hết sức nhưng khi nàng tới được Ngu uyên đã là nửa đêm.

Từ xa nhìn lại, thấy lửa đỏ rực trời, A Hành không hiểu ra sao, chỉ biết giục giã A Tệ mau mau bay đến đó. Tới gần hơn một chút nàng mới trông thấy Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ đang hợp lực thúc động hỏa trận vây khốn Thanh Dương và Xương Ý. Tuy linh lực tu hành của ba huynh muội nàng khác nhau nhưng từ lúc sinh ra đêm nào cũng bị mẫu thân gói trong kén tằm treo trên cây dâu mà ngủ nên linh lực của cả ba có thể tương thông. Lúc này Xương Ý đang đặt một tay lên vai Thanh Dương để linh lực toàn thân mình tương thông với y.

Thanh Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên như thường, nhưng dù có Xương Ý hợp lực, những đóa băng mẫu đơn xung quanh hai người cũng chỉ lớn cỡ nắm tay, hiển nhiên thương thế của y lại trở nặng.

Thanh Dương luôn là mối uy hiếp lớn nhất đối với Thần Nông tộc, Chúc Dung khó khăn lắm mới vớ được thời cơ ngàn năm có một này, hắn rắp tâm giải quyết triệt để Thanh Dương.

Từng Thề Ước - Đồng Hoa [full]Hikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin