Chương 13

4.9K 81 0
                                    

- Đừng mà, đừng đánh Thiên Khải chạy đi mau chạy đi.
- Băng Băng, tỉnh lại đi không sao nữa rồi.
Anh ôm cô vào lòng an ủi.
Vấn Thiên và Trịnh Thâm nhìn nhau cùng đi ra ngoài trả lại không gian cho hai người .
- anh ... Huhu ... Em xin lỗi ... Tại em anh mới bị họ đánh như vậy... Huhu
- Ngoan không phải do em, là anh không tốt làm cho em bị thương .
Anh cưng chiều ôm cô .
- Em nghỉ ngơi đi, anh có việc đi một chút, anh đã gọi quản gia chăm sóc em.
- Vâng, anh đi cẩn thận.
Anh đỡ cô nằm xuống, hôn nhẹ môi cô. 
- Mình giao Băng Băng cho cậu.
- Cậu yên tâm . Trịnh Thâm nói.
- Hắn ở đâu. Anh quay sang Vấn Thiên hỏi.
- Trong lao.
- Đi .
Văn Cường bị trói, trên người rất nhiều vết thương do roi rây ra. Gặp anh cố gắng nói.
- Băng Băng ... Khụ khụ ... không sao chứ.
- Mày không có tư cách hỏi , mày cũng biết kết quả chống đối đầu với tao thì có kết quả gì. Anh lấy súng ra chỉa vào đầu Văn Cường.
- Mày càng không nên đụng vào người của tao.
Đoàng ... Viên đạn cấm vào giữa trán Văn Cường đưa súng cho cặn vệ, anh nói.
- Xử lý đi.
- Vâng chủ tử.
- Tình trạng bang huyết ảnh.
- Bang chủ huyết ảnh chạy thoát đang cho người tìm còn người trong bang đã giải quyết xong hết.
- ừ . Cho thêm người theo bảo vệ Băng Băng.
-ừ mình biết rồi .
- Anh em muốn ăn táo.
- Anh em muốn ăn nho.
- Anh ...
- Nè Băng Băng, sao em ăn nhiều vậy , em có phải bệnh nhân không vậy sao mà đòi ăn nhiều thế, anh đâu phải người hầu của em.
- Anh có ý kiến sao.
- Cậu có ý kiến.
- Thiên Khải anh về rồi. Cô cười tươi gọi anh.
- haz mình làm sao dám có ý kiến.
- cậu mau đi làm thủ tục xuất viện.
- Nè mình đâu phải người làm của cậu.
- Cậu có ý kiến.
- Cậu.
- haz thâm à chịu thôi người ta có vợ quên bạn bè chúng ta rồi.
- không phải như vậy đâu em không có ý vậy đâu em ...
- hai anh không có trách em đâu, tại tụi anh số khổ mà haz.
- Thâm à đi thôi .
- anh à hai anh ấy giận sao.
- hai cậu ta chỉ đùa em thôi.
- thật sao .
- ừ.
Ngừng xe trước cổng anh bế cô lên.
- á anh em đi được mà, mau thả em xuống .
- ngoan nằm yên đi, không phải đầu em còn đau sao.
- nhưng mà ...
- không nhưng gì hết.
- chào thiếu gia, chào phu nhân.
- chào mọi người.
Cô chào lại mọi người, anh ôm cô đi thẳng vào bàn ngồi xuống.
- Dọn cơm lên.
- Dạ thiếu gia. Ông quản gia nói
- về nhà thật thoải mái, à Thiên Khải à hôm nay anh không đi làm à.
- em muốn anh đi à.
- không có ý em là ... Là
- chọc em thôi chiều nay anh có hẹn với đối tác.
Cô nhìn anh muốn nói nhưng sợ anh nên cứ lén nhìn anh.
- em muốn nói gì.
- anh ... Em muốn đi học lại.
- không được .
- tại sao , cho em đi học đi mà. Cô ôm cánh tay anh lắc lắc đầu tựa vào vai anh làm nũng .
- không được em vẫn còn bệnh.
- em đã không sao nữa rồi đi mà .
- ... Anh im lặng không nói
Cô quyết định sử dụng chiêu cuối, tiến lại hôn môi anh 1 cái nói.
- cho em đi đi mà chồng yêu.
- Thôi được rồi, nhưng phải đến khi hết bệnh mới được đi.
Hắc hắc thành công rồi
- Cám ơn chồng yêu. Hôn lên mặt anh một cái.
- em đó ... Thật là . Anh cưng chìu nhéo nhẹ mặt cô, gắp thức ăn đúc cho cô.
Mọi người nhìn cảnh này nhìn nhau cười, từ lúc có phu nhân không khí trong nhà vui vẻ lên hẳn, Thiếu gia củng cười nhiều hơn không còn mặt lạnh như trước họ cũng rất thích vị phu nhân này.
- chào ngài Dược tổng mời ngài ngồi. Thấy anh đi vào giám đốc Lý và con gái ông ta đứng lên chào anh mời anh ngồi
Đi theo anh vấn thiên nhìn thấy cảnh này thầm hiểu ông ta muốn dùng con gái mình làm mồi nhử anh cười khinh Bỉ loại người này anh còn không cần huống chi Dược tổng của chúng ta.
- Dược tổng, đây là bản thiết kế. Ông Lý đưa cho anh.
Bản thiết kế là 1 sợ dây chuyền và đôi bông tai hình mặt trăng màu xanh capmia, anh nhớ đến cô nghỉ sẽ rất hợp với cô.
- Bản thiết kế này của ông.
- Là của con gái tôi. Ông chỉ sang con gái ngồi kế ông.
- Chào Dược tổng, tôi tên Lý Mể Mể. Cô đưa tay về phía anh, mặt đỏ ửng ngượng ngùng.
Anh không quan tâm quay lại nói với giám đốc Lý.
- Được, nhưng tôi muốn 2 hai ngày sau phải có mẩu đưa đến .
- Nhưng ... Ông chưa kịp nói thì anh nói tiếp.
- nếu 2 ngày sau không có thì không cần nhắc ký nữa.
Quay lại nói với Vấn Thiên.
- Giao cho cậu.
- OK.
- Nhưng mà Dược tổng ...
- không nghe giám đốc chúng tôi nói sao, 2 ngày sau không có thì hủy hợp đồng.
Nói xong hai người đi để lại 2 người ngỡ ngàng.
- Cha thiết kế tỷ mỉ vậy mà anh ta chỉ cho chúng ta hai ngày.
- không sao, con phải cố gắng chỉ cần nắm được hắn, sao này chúng ta muốn gì cũng có.
- Dạ.
- Này cậu nhìn ra ý đồ của  họ không.
- Con gái ông ta.
- Cậu cần mẩu đó tặng cho Băng Băng sao.
- ừ, cậu làm cái này cho mình trong này có gắn con CHÍP chỉ cần cô ấy có nguy hiểm mình sẽ nhận được tín hiệu.
- OK.

Tình yêu của tôi: bắt em về làm vợWhere stories live. Discover now