Chương 5: Bi thương

898 21 1
                                    

"Lâu Nhất, tra một chút mới vừa cùng Nhan nhi gọi điện thoại là ai?" giọng nói của Trầm Mộng Hi có chút âm trầm, mới vừa nàng theo thói quen nhìn về phía Lạc Khuynh Nhan chỗ phòng làm việc, nhưng là Lạc Khuynh Nhan đang gọi điện thoại biểu lộ có chút kỳ quái, thật giống như là áy náy, cũng tốt làm như cảm kích, những thứ biểu lộ này ở trên mặt của nàng rất ít xuất hiện. Hơn nữa thời điểm mới vừa tiểu Đường đi gọi nàng, bộ dáng của nàng cùng thấy quỷ một dạng, chẳng lẽ nàng cho là mình đã tới sao? còn là sợ tiểu Đường nghe cái gì không nên nghe đây?.

Trầm Mộng Hi cúp điện thoại xong sau, ngồi vào trên ghế làm việc, đã không có bất kỳ tinh lực đi xử lý những văn kiện này rồi, nhìn trên bàn làm việc hình để, phía trên là mười năm trước nàng cùng Lạc Khuynh Nhan. Giờ phút này lòng của Trầm Mộng Hi một trận một trận phát đau. Nhan nhi, đừng để cho ta phát hiện đây cũng là ngươi trước thoát đi ta điềm báo, mấy tháng này đối với ta nhiệt tình chỉ bất quá muốn cho ta buông lỏng cảnh giác mà thôi, Nhan nhi, cầu xin ngươi, đừng như vậy tàn nhẫn.

"Đại tiểu thư, tra được, là Ngữ Khoán công ty, đó là một tiểu công ty đi ra thị trường không bao lâu, mới vừa gọi điện thoại cho Nhan tiểu thư là hy vọng Nhan tiểu thư có thể cùng công ty bọn họ hợp tác, bọn họ nguyện ý cho Nhan tiểu thư vô cùng phong phú tiền hoa hồng..." điện thoại của Lâu Nhất chỉ chốc lát sau liền đánh tới, người nam nhân kia đúng mức nói.

"Phải không? Được rồi! nếu như Nhan nhi nguyện ý tiếp nhận bọn họ tiền hoa hồng ta thật ra thì cũng không để ý, chỉ cần Nhan nhi thích là tốt rồi." Trầm Mộng Hi nghe được Lâu Nhất báo cáo sau, treo một viên tâm cuối cùng cũng buông xuống, thì ra là Nhan nhi sợ bị mình biết chuyện của nàng nhận tiền hoa hồng a! thật ra thì Nhan nhi nhận tiền hoa hồng số lượng trong lòng mình đều có biết qua, nàng cũng không thế nào đi quản Lạc Khuynh Nhan làm gì, chỉ cần không phải rời đi mình làm gì đều được. Nhưng nàng muốn trói buộc Lạc Khuynh Nhan liền nhất định phải có tiền, cho nên nàng cũng sẽ không để cho Lạc Khuynh Nhan làm được quá mức phận.

"Má ơi, làm ta sợ muốn chết, Hoàng thúc thúc a! cám ơn thúc, nếu chính xác để cho Trầm Mộng Hi tra được ta không được a!" Mục Tuyết Nhi vừa vỗ vỗ lòng ngực của mình bị hoảng sợ, vừa thật thà hướng một trung niên nam tử nói tạ ơn.

"Không cần, không cần, nếu như không có phụ thân của Tuyết Nhi tiểu thư năm đó giúp ta một chặn, nói không chừng ta bây giờ còn đang trong ngục giam đây!" cái đó trung niên nam tử họ Hoàng khoát tay một cái, mới vừa cũng đem hắn giật mình, dù sao đắc tội Trầm Mộng Hi cũng không phải là đùa giỡn.

"Hô, thật may là ta là dùng điện thoại của Hoàng thúc thúc người đánh tới, nếu không coi như lộ tẩy!" thật ra thì mỗi lần Mục Tuyết Nhi gọi điện thoại cho Lạc Khuynh Nhan, đều là chạy đến một ít tiểu công ty mà cha nàng thi quá tiểu ân huệ, cũng may nàng bình thời liền cẩn thận, nếu không để cho Trầm Mộng Hi biết được nàng lại đang cùng Lạc Khuynh Nhan liên lạc, nàng chết thế nào cũng không biết.

"Tuyết nhi tiểu thư, các ngươi một nhà thật quyết định di cư sang Pháp quốc sao?" trung niên nam tử họ Hoành có chút không thôi đối với Mục Tuyết Nhi nói, năm đó nếu như không phải là Mục tiên sinh cứu mình một mạng, còn mượn hắn một khoản tiền mở ra công ty này, hơn phân nửa hắn ngay cả tên khất cái cũng không bằng đi nhận người ân huệ ngàn năm nhớ, thời điểm khi hắn biết được Mục tiên sinh một nhà muốn rời khỏi cố hương của mình chuẩn bị di dân sang nước Pháp, hắn có chút không thôi, năm ngoái hắn rất muốn giúp Mục tiên sinh một tay, nhưng là lực bất tòng tâm, kia mấy triệu của hắn căn bản là không cứu được công ty Mục tiên sinh, mới đưa đến bây giờ Mục tiên sinh bỏ đi công ty ở quốc nội, chuyển sang Âu Châu phát triển.

"Ân, bây giờ ở quốc nội công ty cơ bản đã chuyển tay đi ra ngoài, công ty ở Pháp đã có thể vận chuyển bình thường, bây giờ cũng chỉ có ta một người còn lưu lại nơi này mà thôi, bởi vì ta còn có chuyện chưa làm xong, Hoàng thúc thúc có thể giúp ta sao?" Mục Tuyết Nhi giọng nói trầm thấp nói. Năm ngoái chuyện của mình giúp Nhan Nhan, để cho Trầm Mộng Hi hết sức chú ý, nàng đem chuyện này nói cho cha mẹ nàng, cha mẹ nàng chẳng những không có trách nàng, còn khích lệ nàng có tinh thần trượng nghĩa, không hổ là người của Mục gia con của phu phụ hiền lương Mục thị a!.

"Chỉ cần là ta có thể làm được, ta nhất định đem hết khả năng!".

"Cám ơn Hoàng thúc thúc, là như vậy, tháng bảy ngày chín đó...".

--------------

Lạc Khuynh Nhan mơ màng từ từ tỉnh lại thì đã gần đến tám giờ tối, nàng ngủ quá lâu, tay chân có chút như nhũn ra. Lúc nàng lảo đảo chuẩn bị đứng lên, chân mềm nhũn lại ngã xuống đất, có điều cũng may sàn nhà này làm bằng gỗ ván mềm, nếu không trên trán chính xác sẽ có một cục u lớn.
  
Trầm Mộng Hi đang nghỉ ngơi ở phòng ngoài nghe tiếng vang, vội vàng đi vào, liền nhìn thấy Nhan nhi của nàng nửa người phía trên nằm ở dưới sàn nhà, thân vẫn còn ở trên giường, nàng cảm thấy hết sức tức cười. Vốn là tâm tình không phải rất tốt, nhưng khi nhìn đến Lạc Khuynh Nhan như vậy sau, trong lòng nhất thời quang đãng vạn dặm. "Nhan nhi, không có sao chứ?" nàng buồn cười lại không thể cười, kìm nén đến khóe miệng có chút co quắp, Nhan nhi của nàng thật là đáng yê .

"Hi tỷ tỷ, buồn cười liền cười đi  nhịn rất khó chịu!" Lạc Khuynh Nhan được Trầm Mộng Hi ôm đến trên giường, nàng không nói gì, nhìn như vậy chưa đến nỗi có chút hả hê đi?.

"A a... Nhan nhi ngươi khả ái chết được. " Trầm Mộng Hi dùng bàn tay trắng nõn che môi anh đào của mình, cười hết sức mị hoặc, đôi mắt phượng cong cong tựa như nguyệt nha, vô cùng xinh đẹp mê hoặc người. Thật may là mình trước kia tính toán đem mặt tường cùng sàn nhà dung vật liệu tương đối mềm trùng tu, nếu không tên tiểu tử này chính xác đau đến muốn chết. Hôn Lạc Khuynh Nhan tinh sảo khéo léo cái mũi, lại nhẹ nhàng chạm sống mũi nàng, giờ phút này nàng nhịn được nội tâm xung động muốn đem Lạc Khuynh Nhan đẩy tới, còn là về nhà làm những chuyện này đi!.

Lạc Khuynh Nhan mới vừa vào đến cửa, liền nghênh đón Trầm Mộng Hi một trận cuồng hôn. Thầm nhủ, nàng chỉ có thể chịu đựng, cho đến Trầm Mộng Hi đem tay đưa vào trong váy của nàng, nàng mới hơi chật vật đẩy ra Trầm Mộng Hi. "Hi tỷ tỷ, chúng ta tắm xong còn như vậy đi " giọng của Lạc Khuynh Nhan mang theo một tia khẩn cầu, nàng không muốn nữa ở nơi này làm, nàng đã không sạch sẻ rồi, không muốn nữa càng thêm bẩn thỉu.

"Hô, hảo... ta quá gấp, chúng ta cùng nhau tắm đi!" Lần này Trầm Mộng Hi thử dò xét, nếu như Lạc Khuynh Nhan thật tiếp nhận mình sẽ cùng mình cùng nhau tắm.

"Ân, tốt!" bây giờ Lạc Khuynh Nhan có chút vô lực, nhưng là vì có thể rời đi Trầm Mộng Hi nàng nguyện ý hy sinh hết thảy, nguyên tắc gì đã không trọng yếu.

Nhìn Trầm Mộng Hi từng chút từng chút đem nữ thức tiểu tây trang màu đen tơ tầm trên người nàng cỡi ra, nàng rất muốn thoát đi phòng tắm, nhưng nàng phải nhẫn nại chịu đựng. Lúc hai người ở trong phòng tắm xích lỏa với nhau, Trầm Mộng Hi không chút do dự nắm lấy hồn viên xinh xắn của Lạc Khuynh Nhan xoa xoa, một tay khác nhéo cái mông nhỏ tròn trịa khả ái của nàng, sau đó không ngừng dung đầu lưỡi khuấy động trong cổ họng Lạc Khuynh Nhan.

"Hi tỷ tỷ, ân... chậm một chút, có được hay không..." phía dưới thân thể truyền tới bị xỏ xuyên qua làm cho lòng của Lạc Khuynh Nhan càng thêm bi thương, còn có mười hai ngày, cuộc sống như thế còn có mười hai ngày.

"Nhan nhi, Nhan nhi của..." Trầm Mộng Hi tinh tế nghe tiếng Lạc Khuynh Nhan rên rỉ liền không chịu nổi, nàng cảm giác mình cũng sắp đến rồi. Nàng đem tay của Lạc Khuynh Nhan đặt ở nàng màu đen trong rừng rậm, ý bảo nàng đi vào.

Lạc Khuynh Nhan không có bỏ qua cho cơ hội này, nàng tình nguyện để cho mình đụng Trầm Mộng Hi, cũng không muốn để cho Trầm Mộng Hi đụng mình. Một cái tiến vào liền là ba ngón tay, tốc hành trong nháy mắt liền để cho Trầm Mộng Hi ứng phó không kịp.

"Nhan, Nhan nhi, có chút.. có chút đau, chậm một chút... đúng vậy, chính là như vậy!" Trầm Mộng Hi bị Lạc Khuynh Nhan chợt một cái tiến vào hạ thể có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh thì có khoái cảm. Tay của nàng không tự chủ từ trong thân thể Lạc Khuynh Nhan rút ra, ôm chặc lấy Lạc Khuynh Nhan không ngừng cọ sát nàng.

"Nhan nhi, có chút sâu, a... ngô... ngoan.... chậm một chút... hắ .." trong phòng tắm chỉ còn dư lại tiếng nước chảy, cùng cực kỳ mất hồn quyến rũ tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc .

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Sep 25, 2016 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[BH-Edit] Trói Buộc Tình Yêu - Băng NgônWhere stories live. Discover now