Mở đầu

91 1 0
                                    

Để đuổi kịp cô gái ở phía trước, anh đã không chợp mắt suốt hơn bốn mươi giờ đồng hồ, lần ăn gần nhất là cách đây hai ngày, tại sân bay Islambad, với một chiếc bánh sô cô la, bởi thực sự anh không đủ thời gian. Khi anh nhận được tin, cô gái đó đã bắt đầu đi vào trong núi. Ngay đến thời gian đóng gói hành lí anh cũng không có, giày cũng phải mua dọc đường, chưa nói tới những vật dụng khác. Anh sợ sẽ lạc mất cô ta, dù sao đây cũng là Karakoram chứ không phải Luân Đôn, việc mất dấu một người là quá đỗi bình thường, cũng may cô gái này đi chậm lại không hề cảnh giác, hoàn toàn không biết có người đuổi theo mình, mà không phải chỉ có một người.

Con đường anh đi cao hơn tầm mắt của cô gái đó, vì vậy anh có thể nhìn rõ bóng dáng của cô gái và cả những tay súng bắn tỉa phía sau cô ta. Những rừng tháp băng trải dài mỏng manh đã che mất tầm nhìn cũng những kẻ bắn lén, cho cô gái thêm thời gian, cũng cho anh thêm thời gian. Cô gái đã đi quanh rừng tháp băng ít nhất ba giờ đồng hồ, anh có thể khẳng định cô đã lạc đường.

Trên đường đưa anh ra sân bay, Hồ Hiểu Ân trừng mắt, tặc lưỡi hỏi: "Này, cậu đi cứu cô gái này, mẹ cậu sẽ nghĩ thế nào?". Hồ Hiểu Ân là hàng xóm của anh, cũng là người bạn mà anh tin tưởng nhất.

Giọng của anh vẫn đều đều: "Tôi không đi cứu cô ta."

"Không cứu thì là gì!" Hồ Hiểu Ân quả quyết đính chính.

Anh chẳng ừ hữ gì cả. Nếu anh không ra tay, mối quan hệ giữa hai người mà anh gọi là bố và mẹ sẽ không thể cứu vãn được nữa. Thực ra cuộc hôn nhân của bố mẹ anh chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng nếu mẹ trở mặt với bố trong lúc này thì những thứ anh tốn công chuẩn bị bấy lâu sẽ đổ xuống sông xuống bể cả. Cho nên lúc này, cô gái này không thể chết, chí ít là không được chết trong tay mẹ anh. Nhưng cô ta lại dám tới Pakistan, đây cũng là điều mọi người không hề ngờ tới.

Không thể ngờ rằng, cô ta lại ngu ngốc như vậy. Anh cảm thấy thật khó tin, cô ta đi theo bố anh đã nhiều năm rồi, lẽ nào còn không hiểu người àm anh gọi là bố, hay những cô gái sinh ra làm nhân tình đều hiển nhiên cho rằng một người đàn ông không muốn li hơn là do bị vợ anh ta cản trờ?

Hồ Hiểu Ân lái xe như bay, hỏi: "Nhất định phải làm thế này sao? Cậu không giẫm vào vùng nước đục này được không hả?"

Anh không trả lời, nếu có thể anh cũng hi vọng mình chỉ là một thanh niên bình thường, sinh ra trong một gia đình trung lưu như tất cả những sinh viên đang trong độ tuổi dồi dào tinh lực khác. Nỗi buồn lớn nhất đời họ chỉ là không thấu hiểu hoặc tiền tiêu vặt không đủ... Còn anh, anh không có được may mắn đó. Rất nhiều việc đều là ý trời.

Nửa đêm chợt tỉnh giấc, cũng có lúc anh nghĩ rằng, nếu năm đó anh không quay về Pakistan, liệu mọi việc có khác? Nhưng thế gian không có chữ "nếu". Phật dạy: "Tất cả những việc xảy ra, tất cả những người mà bạn gặp đều là những người hiển nhiên mà bạn sẽ gặp." Không có sự việc nào xảy ra là ngẫu nhiên cả, cũng như không có một bông tuyết nào rơi xuống một bời vai không thuộc về nó... Nhưng tại vùng đất đó, đức đưa tin lại là Thánh Alah.

Ở đằng xa, cô gái đã ra khỏi rừng tháp băng, đang lảo đảo hướng đến đỉnh núi tuyết bên cạnh. Không còn rừng tháp băng bảo vệ, tấm lưng của cô gái nổi bật giữa vùng hoang dã...



You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Nov 12, 2016 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Chúa sẽ phù hộ emWhere stories live. Discover now