Chương 56_60

1.3K 84 4
                                    


  Hi vọng bao nhiêu thì thất vọng nhiều bấy nhiêu.

Có một kết quả kinh người như thế, đừng nói là Thời Khanh hay Tề Luật, mà cho dù là dân chúng bên ngoài, ai cũng đều nhón gót hóng tin.

Không nghĩ đến, kết quả giai đoạn hai giai đoạn ba lại không công bố ra ngoài.

Tình huống này quả thật là lần đầu tiên xảy ra.

Mặc kệ cấp bậc không gian là gì, tất cả đều do kiểm tra nghiêm ngặt mà thành, sau đó thì công bố ra bên ngoài. Không gian càng ưu tú thì sẽ càng không lưu lại. Ở thế giới này, không gian cao cấp chính là đại diện cho thân thế, địa vị, là quang vinh dang vọng, tùy theo sau đó là vô số quyền lực và tiền bạc. Căn bản không ai nghĩ sẽ giấu diếm.

Thời Khanh và Tề Luật ngồi trong phòng quan sát, trước mặt là hình ảnh ngắn ngủi chỉ có 5s kia lặp đi lặp lại mãi.

Tề Luật không nói được một lời, còn Thời Khanh thì trong đầu thiên chuyển vạn lần, Hạ Nặc biết không ít kiến thức, cậu cố gắng đem ký ức có được moi ra hết, những gì đúc kết được chỉ hướng về một loại khả năng.

Không gian của Tề Tử Mặc là không gian vứt đi.

Giống như không gian của Nhan Thất trong đó đều là lốc xoáy, không gian của Tề Tử Mặc khi đi vào chỉ toàn là nguyên tố hỗn loạn, là loại không gian mà bất luận vật thể sống gì cũng không tồn tại được. So sánh ra mà nói, trong không gian của Nhan Thất, máy móc còn đủ mạnh để tồn tại, còn có thể tiến hành thăm dò thực địa. Nhưng ở trong không gian của Tề Tử Mặc thì thật hung hãn, với kỹ thuật hiện nay mà bất luận máy móc gì đi vào đều chịu đựng không quá một phút đồng hồ. Tính với diện tích mười vạn bình mục, một phút đồng hồ quá ngắn, căn bản không thể nào phát hiện ra được vật gì. Điều này cũng làm cho nhóm kiểm tra viên chậm chạp không dám đưa ra quyết định gì về không gian của Tề Tử Mặc.

Tuy rằng thoạt nhìn là một không gian vứt đi, nhưng nếu không có số liệu chứng thực, bọn họ có muốn kết luận cũng không được.

Nhưng nếu thực sự không có biện pháp kiểm tra, vậy cũng chỉ có thể xem là vứt đi.

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, Thời Khanh lại bật người đứng dậy, cậu nhìn về phía kiểm tra viên, hỏi: "Hay là trước tiên cứ dừng lại thủ tục giám định? Chúng tôi sẽ cố gắng kiếm ra thiết bị có thể dò tìm không gian của cậu ấy!"

Cậu vừa nói xong, Tề Luật quay ngoắt sang nhìn chằm chằm cậu, rồi sau đó hắn phụ họa theo lời của Thời Khanh.

Tề Luật có thân phận như thế nào, hơn nữa yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, kiểm tra viên không phải người cứng ngắc, huống hồ bọn họ cũng hy vọng trong khu vực của mình có thể xuất hiện một thiên tài không gian!

Nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, dù sao còn liên quan đến việc an bài lớp học, công việc báo cáo và đăng ký cũng rất lộn xộn và phức tạp, bởi vậy bọn họ đưa ra một thời hạn: "Thời hạn là bốn ngày, nếu bốn ngày sau các người cũng không có biện pháp, chúng tôi đành đưa ra kết quả giám định."

Thời hạn bốn ngày thật quá gấp gáp, tuy nhiên hiện tại không còn lựa chọn nào khác, Thời Khanh gật đầu đồng ý.

Việc này không nên chậm trễ, thời điểm hai người rời đi, Tề Luật kéo Thời Khanh lại, hắn do dự một chút, cuối cùng nói: "Trước không cần nói cho Tiểu Mặc nghe."

Tề Tử Mặc dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, chuyện đả kích tâm trí như vậy, hắn sợ y chịu không nổi.

Vốn nghĩ rằng Thời Khanh sẽ đồng ý đề nghị của hắn, nhưng không ngờ thiếu niên trước mắt lại nhìn về phía hắn, một mực từ chối: "Phải nói cho Tề Tử Mặc."

Tề Luật có chút sửng sốt.

Thời Khanh tiếp tục nói: "Tất cả những gì biết được đều nói ra cho cậu ấy, cậu ấy có quyền biết. Bốn ngày này chúng ta sẽ cố gắng, thậm chí sau bốn ngày tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, tôi không thể giấu diếm cậu ấy, nếu cuối cùng cậu ấy biết được điều đó từ miệng người khác, Tiểu Mặc sẽ càng thêm đau lòng".

Những lời này khiến Tề Luật giật mình, hắn chợt phát hiện, hắn là cha, vậy mà hiểu biết về con mình lại không bằng một thiếu niên ở cùng con chưa đầy một tháng.

Hắn không phản bác lời Thời Khanh nói, chỉ yên lặng rời đi.

Thời Khanh biết Tề Luật có kiêng kỵ, nhưng cậu hiểu rất rõ Tần Mạc, cho nên không thể xem y như là một đứa trẻ bình thường.

Tần Mạc tín nhiệm cậu, cậu không thể phụ sự tín nhiệm này, nếu quả thật làm vậy, nhìn thì thấy đối với y có lợi, nhưng kết quả sau này thì không thể nào lường trước được.

Cậu không thể mạo hiểm, không thể tự tay đem Tần Mạc đẩy xuống vực sâu.

Thở dài một hơi, Thời Khanh theo sau Tề Luật rời đi.

Ra khỏi phòng, bọn họ cùng đến gặp Tề Tử Mặc.

Tề Tử Mặc vẻ mặt thản nhiên, trong mắt có một tia gì đó lóe ra, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Thời Khanh.

Thời Khanh nhìn y, nói rằng: "Có một chút vấn đề nhỏ, về nhà trước rồi nói."

Trong nháy mắt lưng Tề Tử Mặc cứng ngắc, Thời Khanh nhanh chóng nắm chặt tay y, mang theo y cùng rời đi.

Trở lại Tề trạch, ba người vào thư phòng của Tề Luật.

Tề Luật ngồi ở trên ghế sopha, từ đầu đến cuối không nói được một lời.

Thời Khanh ngồi bên cạnh Tề Tử Mặc, cậu không nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề, đem sự việc quan sát được đều nói cho y biết, thứ nhất là không gian rộng lớn tận mười vạn bình mục, thứ hai là nguyên tố bên trong va chạm rất mạnh, nếu như tình thế trước mắt...

Thanh âm Hạ Nặc không lớn, thuộc loại ôn nhu mượt mà, âm cuối có chút thanh cao. Nhưng giờ phút này Thời Khanh nói thực trịnh trọng, bớt vài phần uyển chuyển, lại thêm vài phần nghiêm nghị.

Nói xong toàn bộ, trên mặt Tề Tử Mặc vẫn không chút biểu tình như trước, duy chỉ có bàn tay nắm chặt tay Thời Khanh tự nhiên dùng sức rất nhiều.

Nửa ngày sau y mới thong thả mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng pha một tia khẩn trương: "Ta biết."

Thời Khanh biết, trong lòng Tề Tử Mặc đang phát hoảng, sợ hãi. Nhưng để giữ tự trọng, y không thể cúi đầu, chỉ có thể đối mặt.

Một cỗ chua xót dâng lên trong lòng, Thời Khanh chỉ cảm thấy trái tim bị bóp chặt, đau đớn. Cậu thực sự hy vọng Tề Tử Mặc có thể giống một đứa trẻ bình thường, khóc lớn một hồi, hoặc là oán giận phát tiết, sau đó thì đem tất cả cảm xúc dằn xuống đáy lòng.

Y còn là một hài tử, bả vai còn mỏng manh yếu ớt, không thể đem tất cả mọi chuyện đều gánh nặng trên vai.

[ĐM] TRÙNG SINH THÀNH HỆ THỐNGDonde viven las historias. Descúbrelo ahora