Chương 9

7.8K 152 0
                                    

Chương 9
Ninh Vi Nhàn cảm thấy, bố mẹ chồng mình thật sự là một đôi vợi chồng làm người khác hâm mộ.

Họ sống chung giống như người yêu, hoặc giống như là bạn bè, thỉnh thoảng còn giống như kẻ thù, mặc kệ dù có đấu như thế nào, thì sự thâm mật của họ thủy chung vẫn chưa từng thay đổi. Tin tưởng lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, kết làm vợ chồng, sanh con dưỡng cái... Nghe nói mẹ chồng vốn chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng tính tình rất khó trị, khiến cho con đường theo đuổi vợ của cha chồng rất cực khổ, nói là chín chín tám mốt khó khăn cũng không khoa trương.

Nhưng vô luận là gió hay mưa, họ vẫn nắm tay nhay tiến về phía trước!

Tao nhã cắt đĩa thịt bò trước mặt, Ninh Vi Nhàn vừa ăn vừa nghĩ thầm, mãi cho đến khi có một ngón tay trỏ thon dài hung hăng gõ lên cái trán trơn bóng như ngọc của cô.

"A!" Cô bỏ dao nĩa xuống, vỗ trán kêu đau, mắt to ngập tràn nước, giống như sương mù linh lung trong sáng, khiến người khác cưck hỳ thích.

Nhan Duệ nhìn cô không biết nên khóc hay cười: "Anh nói này, lúc ăn." Hắn chỉ chỉ môi của mình, lè lưỡi liếm đầu ngón tay, "Em phải chuyên tâm một chút."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Vi Nhàn liền đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, quẫn bách gật gật đầu.

Thấy cô vẫn ôm trán không buông, Nhan Duệ hơi lo lắng có phải lúc nãy mình dùng sức hơi mạnh không? Vì thế liền liền đưa tay muốn lấy cánh tay nhỏ đang che trán của cô xuống. Quả nhiên, cái trán trắng nõn hơi sưng đỏ, một vết đỏ hồng trên cái trán trắng như tuyết nhìn hơi ghê người.

Mẹ Nhan ngồi đối diện bỏ đũa xuống, rất bất mãn mà nói: "Con không thể cẩn thận một chút hay sao? Con gái người ta không da dày thịt béo giống như con đâu." Thật là, thô lỗ như vậy, đúng là chà đạp một cô gái mềm mại như hoa mà!

Nhan Duệ không còn tâm tư đâu mà để ý đến lời chỉ trích của mẹ mình, ngón tay thon dài xinh đẹp không ngừng vuốt ve cái trán của Ninh Vi Nhàn, hình như muốn làm vết đỏ chướng mắt kia biến mất.

Cô bắt lấy tay anh, muốn lấy xuống, nhưng Nhan Duệ cực kỳ kiên định, chính là không nghe theo. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, "Em không sao, Duệ, anh buông ra đi." Cho dù trong lòng nóng như lửa, giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân.

"Đau không?" Bây giờ anh mới ngoan ngoãn để cô lấy tay mình xuống, hơi áy náy hỏi.

Ninh Vi Nhàn lắc đầu, thầm chảy nước mắt trong lòng, lễ nghi trên bàn ăn của cô, hoàn toàn bị Nhan Duệ phá hư rồi!

Con ngươi trắng đen nhìn chằm chằm Nhan Duệ, khẩn cầu anh: Ăn cơm đi ăn cơm đi ăn cơm đi đừng động đến em. Vì thế anh cũng đành làm bộ không có gì sờ sờ cái mũi của mình, rồi lại cầm dao nĩa lên.

Thấy dáng vẻ hạnh phúc ngọt ngào của cô dâu mới, hai vợ chồng nhà họ Nhan ngồi đối diện cười tươi như hoa.

Cứ theo tình hình này, thì ngày ôm cháu nội cũng không xa!!!

Nhà họ Nhan không có quy củ nhiều, lúc ông bà chủ dùng cơm cũng không muốn người làm đứng bên hầu hạ, đưa muối đưa tương đưa hoa quả gì gì đó, phòng ăn to như vậy cũng chỉ có bốn người, trong lúc dùng cơm đều trò chuyện thân mật với nhau, giống như một gia đình bình thường, không có một mớ quy tắc của xã hội thượng lưu.

Quay Đầu - Lệ Ưu ĐàmWhere stories live. Discover now