Này! Phản ứng của bạn là gì...
Khi thấy người tình của chồng mặc váy cưới trắng muốt đến hôn lễ...
Khi thấy con riêng của chồng không may đẩy chết bào thai 7 tháng tuổi trong bụng...
Khi thấy em trai duy nhất vì cô ta chia tay mà tự tử...
Khi thấy...
Khi Hưng đi vào thư viện, trường đã tan học. Xung quanh yên tĩnh không còn học sinh, xa xa rặng mây hồng phủ bóng trên nền trời.
"Còn ai không?"
Cậu vốn thích thể thao, nhưng gần đây rất chăm chỉ đến thư viện mượn sách, cũng chỉ vì một người.
"Không lẽ cô ấy về rồi? Nhưng thư viện đã khoá đâu."
"Mình đã chạy nhanh nhất có thể từ sân bóng tới rồi mà. Haizz..."
Cậu thanh niên cầm cuốn sách nuối tiếc. Ngay lúc cậu định dời đi, thì thấy bên cửa sổ bóng người cuộn tròn lại, gật gù ngủ.
Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.
Bước chân thật nhẹ tiến lại gần.
Có lẽ đêm qua không ngủ đủ, cô ngủ rất say. Mặc kệ gió thổi hỗn loạn mái tóc, che đi khuôn mặt. Chỉ thấy đôi lông mi cong vút đưa ra, bên dưới là chiếc mũi cao xinh đẹp. Làn da hoàn hảo như ngọc. Môi hồng ướt át phấn nộn.
Phần lớn gặp Thảo cô đều luôn cúi mặt, né tránh hay lấy tóc loằ xoà che mặt. Hưng không ngờ cô lại đẹp đến vậy.
Tầm mắt hắn chuyển xuống đôi môi nhỏ nhắn, thỉnh thoảng lại khẽ mấp máy như câu dẫn... Gương mặt khôi ngô nhíu mày, cậu có chút tức giận. Cô ngủ không đề phòng chút nào, nếu để tên đàn ông nào khác nhìn thấy.
Hắn từ từ cúi xuống, khoảng cách gần thu hẹp.
"A. Hưng!!!"
Lan bất ngờ chạy đến, phá vỡ giây phút bình yên ít ỏi. Cũng làm Thảo giật mình dậy.
"Anh Hưng~ tối mai là sinh nhật em, không biết anh?"
Cô vừa mở mắt, đã thấy bạn thân quấn quýt bên Hưng. Hai người đứng kề sát bên nhau, tay Lan ôm chặt lấy tay cậu đung đưa làm nũng, khiến cô đau nhói. Lan vừa xinh xắn vừa hoạt bát, gia cảnh giàu có. Hai người cạnh nhau... thực xứng đôi.
Hưng chỉ nhìn Thảo, song cô không nói gì, cực lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân. Chỉ cần cô trao cho cậu một ánh mắt, hay lên tiếng. Cậu sẽ làm theo lời cô, sẽ có cớ từ chối.
"Hưng~"
Hưng nhìn cô không mảy may chú ý tới mình, chỉ sửa soạn sách vở bỏ về.
"Khoan đã Thảo."
Cậu vô thức gọi lại. Nhưng không biết nói gì, không lẽ hỏi, cô ấy có cảm giác với cậu không? Tại sao thờ ơ với cậu? Người ta đã lạnh lùng như vậy, mình còn mong chờ cái gì.