#10: Lãng Quên

1.6K 63 8
                                    

Bầu trời tinh tú đẹp đẽ phút chốc đã tiêu biến. Từng đợt gió thổi nhè nhẹ. Đằng tây, mặt trời đang lặng dần, những tia nắng cuối cùng chiếu rọi lên những án mây trắng chắn ngang, sáng rực, huyền ảo cả một vùng trời. Hoàng hôn, khoảng khắc kết thúc một ngày dài để chuyển sang đêm hay là cảnh sắc thích hợp nhất làm xoa dịu lòng người sau một cuộc chia ly bi thương.

Những người ở lại, họ đã phải mất bao lâu để có thể trấn tỉnh tinh thần?

Đã mất bao lâu để lao hết những giọt nước mắt?

Và đã mất bao lâu để ngắm nhìn khung cảnh này?

Trời chập tối, Natsu đã được nhóm Erza mang vác về hội an toàn, giờ cậu đang nằm trong phòng y tế của hội.

Sảnh chính, mọi người hầu hết đều tập trung đông đủ ở đây, ánh mắt họ cùng hướng về những người trở về từ cuộc hành trình.

- Lucy đâu?

- Lucy đâu rồi?

- Lucy không về chung với các cậu à?

- Sao Natsu lại bất tỉnh vậy?

- Này! Sao các cậu không nói gì thế? Trả lời đi chứ!

......Bla bla....

Cả hội cứ nháo nhào, tra hỏi tới tấp, chẳng ai chịu ngưng một phút nào dù rằng họ cứ cúi gầm mặt không chịu nói một lời cho tới khi...

- Sao mà ồn ào quá vậy?

- Hội trưởng!

- Có chuyện gì đã xảy ra? Các con hãy kể cho ta nghe!

Đôi mắt họ đỏ hoe, họ bắt đầu kể về tất cả những thứ đã xảy ra, từ những người bên trong năm lối vào, Zeref và bà đệ nhất đã ra đi bên nhau ra sao cho tới khi Lucy biến mất như thế nào.

Mọi người vừa sốc vừa đau buồn, có người chịu không nổi mà bật khóc. Ngài Macarov sau một hồi im lặng đã cất tiếng hỏi.

- Erza nó đi đâu rồi?

Lại nhắc đến Erza, sau khi cùng đồng đội đưa Natsu về đến hội, cô đã lẳng lặng rời đi. Cô đi đến một bờ sông, ngồi bó gối, đôi mắt đượm buồn ngắm nhìn ánh sáng của mặt trăng lóng lánh ẩn hiện trên mặt nước. Một người khoác áo choàng đen khẽ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh, dang tay ôm lấy thân thể cô gái tóc đỏ, kéo mặt cô áp vào ngực mình.

- Có gì chôn chặt trong lòng thì cứ khóc đi.

Erza tròn mắt, ngơ ngác ngước lên nhìn anh:

- Jellal...

Anh nhìn xuống cô rồi nhìn ra xa, chất giọng thấp trầm ấm áp, xoáy sâu vào tâm can người bên cạnh.

- Có tôi ở đây rồi! Em không cần phải mạnh mẽ nữa.

Chỉ nghe đến đây, khoé mắt Erza đã tràn ngập nước, bao nhiêu cảm xúc dồn nén đã vì thế mà không kiềm được nữa, cô oà khóc trong lòng anh như một đứa trẻ. Bao nhiêu người an ủi động viên Erza cũng không bằng một câu nói xúc tích của Jellal. Duy chỉ khi ở bên anh, con người yếu đuối của cô mới được giải thoát khỏi mớ áo giáp cứng nhắc. Họ bên nhau không cần như những cặp đôi ngôn tình ngọt ngào, chỉ cần cô buồn, cô khóc, anh liền có mặt ôm cô, làm chỗ dựa vững chắc nhất cho cô tựa vào. Vậy là đủ, là tuyệt.

[Full_Nalu] Em Là NhàWhere stories live. Discover now