9.1

1.9K 236 27
                                    

Thời gian trôi qua, hai người cứ bên nhau như thế.

Bae Joo Hyun bắt nạt Tôn Thừa Hoan còn Tôn Thừa Hoan thì vẫn cứ ngây ngô ở bên cạnh Bae Joo Hyun và lải nhải suốt ngày.

Đại loại như khi Bae Joo Hyun đi làm để nàng ở nhà một mình, cứ cách 10 phút rất đều đặn đều sẽ gọi cho cô.

- Baebe chu này, mấy giờ nàng về?

- Tôi đã nói chiều tối tôi mới về mà!!! Tôi sẽ chặn cô nếu cô còn gọi nữa đấy!!!

- Ta xin lỗi...

Hoặc là khi Bae Joo Hyun về nhà rồi thì

- Babechu ơi, hôm nay chúng ta có ra ngoài nữa không?

- Không. Vì tôi rất mệt.

Bae Joo Hyun uể oải ném túi xách xuống sàn và ngã vật ra giường.

- Thế nàng nghỉ ngơi nha. Ta chăm sóc nàng.

- Cảm ơn, đi ra đi! Tôi cần thay đồ.

- Baebu...

Tôn Thừa Hoan xụ mặt lủi thủi lui ra và ngồi bó gối trước cửa phòng của Bae Joo Hyun. Nàng lầm bầm.

- Hôm nay là cuối tuần mà.

- Cứ cuối tuần sẽ cho mình ra ngoài chơi mà

- Baechu không giữ chữ tín gì cả

- Ta ghét nàng

Bae Joo Hyun thay đồ xong mở cửa phòng ra, trông thấy thế liền nhíu mày hỏi

- Cô làm trò gì đấy?

- Baechuuu

Tôn Thừa Hoan ngẩng mặt lên, đôi mắt ươn ướt, một bộ dạng đáng thương nói

- Baechu đi đâu cho ta đi theo với

- Không

Bae Joo Hyun lạnh lùng đáp. Sau đó hướng thẳng cửa nhà mà đi tới. Tôn Thừa Hoan thấy cô một mực băng lãnh như thế, sợ cô bỏ mình đi mất liền lết tới mà ôm chặt lấy chân cô.

- Không được! Bùi Châu Hiền đừng bỏ ta đi mà!

- Yah...

Bae Joo Hyun nhăn nhó cố kéo chân mình ra khỏi Tôn Thừa Hoan.

- Bỏ ra!

- Không! Bùi Châu Hiền, nàng không được bỏ mặc ta :((

Tôn Thừa Hoan vẫn ôm chân cô cứng ngắt còn bắt đầu khóc lóc khiến cô hết sức bực mình nhưng lại không thể một cước đạp nàng ra được vì không nỡ.

Bae Joo Hyun mặc dù có chút máu bạo lực, nhưng cũng là loại người biết thương hoa tiếc ngọc chứ.

Kết quả là cô buộc phải dắt nàng theo.

Bae Joo Hyun đơn giản chỉ là muốn xuống cửa hàng bách hóa mua downy xả vải mà thôi. Giặt và xả đồ giúp cô giảm stress và áp lực công việc.

- Thơm quá à. Có mùi giống như nàng vậy.

Tôn Thừa Hoan hít hà vỏ bao bì downy tím huyền bí và cảm thán.

- Sai bét. Đó là mùi quần áo của tôi!

- Ta chỉ nói giống thôi mà...

- Trả treo à?

[TTH x BCH] Thiên Hoang Địa LãoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ