Chương 3: Bắt Gặp

43 0 0
                                    

"Thủ trưởng!"

Âm thanh đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, người đàn ông dẫn đầu đi tới, một thân quân trang hiên ngang. Môi mỏng anh cong lên, mắt đen thâm thúy yên lặng, không nhìn ra phập phồng gì.

"Tiểu nha đầu, không nhận ra anh rồi hả?" Liêu Phàm dừng chân, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt.

Đôi tay Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng nắm lại, mắt nhìn chằm chằm mủi chân, "Em không phải tiểu nha đầu, năm nay em đã 30 rồi."

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng, "Ở trước mặt anh, em vĩnh viễn đều là tiểu nha đầu."

"Anh rất già sao?" Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, hơi chau chân mày nhìn về phía anh ấy.

"Không già à?"

Quyền Sơ Nhược lắc đầu một cái, ánh sáng nhỏ vụn vặt thoáng qua đáy mắt, "Không già."

Không phải lớn hơn cô mười ba tuổi sao? Già chỗ nào? !

Môi Liêu Phàm nhẹ mỉm, nói: "Anh xem như đây là em đang khích lệ anh."

Môi đỏ mọng Quyền Sơ Nhược cong lên. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ thích cùng người đàn ông này cãi vả.

Vô luận thắng bại, Quyền Sơ Nhược ưa thích chính là cái loại cảm giác này.

"Sao anh đột nhiên trở về?"

"Rất đột nhiên sao?" Liêu Phàm nhíu mày, cười nói: "Vừa vặn mấy ngày nay có ngày nghỉ, cho nên trở về."

Ngày nghỉ của anh không cân bằng. Quyền Sơ Nhược nhớ, lần trước anh về nhà giờ đã qua 73 ngày.

"Đồng Đồng kêu anh trở về hả?" Quyền Sơ Nhược nói toạc ra, "Lần này con bé thi giữa kỳ thành tích không tệ, anh nên trở lại ăn mừng với con bé."

"Ba ——"

Phía trước xuất hiện một bóng người, nhanh như tia chớp vọt tới đây. Liêu Phàm theo bản năng đưa tay, tiếp được con gái nhào tới.

Đôi tay Liêu Đồng bấu víu cổ ba mình, cả người giống như gấu koala bám trên người của anh, "Con mở mắt luôn chờ ba... thế nào giờ ba mới trở về?"

"Thật xin lỗi, buổi sáng ba có chuyện tạm thời phải xử lý."

Liêu Đồng cong miệng lên, nhỏ giọng lầm bầm ba mình, "Công việc của ba luôn luôn quan trọng hơn con!"

Khóe mắt người đàn ông trầm xuống, lại thấy con gái quay đầu đi, "Dì Quyền Quyền."

Liêu Đồng từ trong ngực ba mình nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Quyền Sơ Nhược, thân thiết lôi kéo tay của cô, nói: "Ba không trở về nhà, dì cũng không về nhà, hai người bàn bạc với nhau rồi đúng không?"

Quyền Sơ Nhược đưa tay nhéo mũi cô bé, "Dì đi nơi khác đến đây mà."

"Như vậy hả, " Liêu Đồng chép chép miệng, nói: "Vậy thì con tha thứ cho dì."

Nghe được lời của cô bé..., môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược khẽ mấp máy, khóe miệng nhuộm mấy phần nụ cười, "Chủ nhiệm lớp của con đã gọi điện thoại cho dì, nói là kỳ thi giữa kỳ lần này của con thành tích không tệ, con nghĩ muốn tặng quà gì nào?"

[Hiện đại] Hệ liệt thực hoan giả yêu: Quyền Sơ Nhược - Tịch HềWhere stories live. Discover now