Chương 23: Kí ức hỗn loạn

172 16 12
                                    

Chúng tôi đã vượt qua hàng ngàn dặm đường dưới cái nóng bỏng rát của sa mạc. Nhưng tất cả những gì tôi cảm nhận được là vòng tay ôm ấm áp của Gaara, cách anh ấy giữ tôi trong tấm áo choàng, vỗ về tôi mỗi khi tôi trở mình khỏi giấc ngủ lơ mơ.

Tôi biết rõ mình vừa bị điều chỉnh trí nhớ. Đó luôn là liều thuốc giảm đau hữu hiệu nhất tôi được sử dụng. Có thể tôi đã thực hiện tội ác kinh khủng nào đó mà chính mình cũng ghê tởm, có thể tôi đã phản bội những người tôi yêu thương hay tự tay hủy hoại một cộng đồng. Giữa cảm giác trống rỗng mệt mỏi và cảm giác hối hận, vẫn là trống rỗng tốt hơn.

Có điều, tại sao tôi lại vẫn ở bên Gaara? Chúng tôi đang ở cách xa Làng Cát, không phải trên nóc nhà ngắm hoàng hôn.

.........................

- Vô Diện có mặt thưa chủ nhân.

- Em yêu, ta có một nhiệm vụ dễ dàng thoải mái cho em. Nhưng trước hết, sức khỏe em vẫn ổn chứ? Có lẽ Nhị vĩ đã hơi mạnh tay với em.

- Nếu không ổn liệu ngài có thay đổi nhiệm vụ không? Ánh mắt Yumiko khẽ lay chuyển.

Dosu yên lặng, một phút trước hắn còn chơi đùa với con dao trên tay, chỉ thoáng chốc, con dao đã kề trên cổ Yumiko, để lại một vết máu đỏ nhạt đọng lại.

- Thứ tính cách đó của em chỉ có tác dụng với ngài Kazekage. Đừng để ta cho vận chuyển một phần của Aki đến gặp em làm quà kỉ niệm. Đừng ỷ vào một chút nhân từ của ta để lên giọng. Em sẽ tôn trọng và phục tùng như cách em đã được huấn luyện.

.......................................

- Yurei, cậu đã hoàn thành hết mọi tâm nguyện chưa? Bình thường tôi sẽ hỏi cậu đã gây ra tội tình gì khiến chủ nhân giận đến mức này rồi sau đó tôi cười vào mũi cậu một trận thật thoả đáng.

- Bà chị à, một đao phủ không nhất thiết phải ngọt nhạt như thế với kẻ bị hành quyết chứ. - Yurei mỉm cười, như thể những gì sắp xảy đến chỉ là chút chuyện nhỏ, giọng nói lại thêm mấy phần bình thản - Tôi biết rõ chị không nỡ, cũng là trách nhiệm cả, đừng nghĩ nhiều, cũng không nên biết nhiều.

Yên lặng một chút, hắn đổi qua bỡn cợt.

- Tôi vẫn nghĩ nếu lát nữa bà chị run tay thì sao? Tôi biết thừa chị chỉ thích dùng súng ngắn, ý tưởng để chị cầm dao thật đáng sợ. Haizzzz, lỡ trượt thì tôi đúng là bị hại mất nửa cái hồn, đã thế lại đau thêm vài trận mới được thoát xác.

Yumiko nặn ra một nụ cười cay đắng đáp lại, họ vốn không thân thiết trước khi đến làng Cát.

- Bây giờ là cậu an ủi đao phủ của cậu đấy à? Yurei à, cậu có tấm lòng vàng từ bao giờ thế?... Tôi hứa một phát xuyên tâm, cậu không cảm thấy gì đâu.

- Yumiko à, tôi biết kết cục của tôi từ khi bước chân vào đây rồi. Tôi còn gì để sợ nữa chứ. Nhưng chị, chị thì sao?

...

- Cấm thuật đã hoàn thành, vai trò của em đến rồi Vô Diện.

Yurei nằm đó, trên sàn đá lạnh, nhưng lại thanh thản như sắp được giải thoát. Cậu ta ra dấu tôi cúi xuống sát cạnh:

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: May 13, 2020 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[Gaara Fanfic] Một vạn ngày yêu emWhere stories live. Discover now