Chương 3

3.7K 427 41
                                    

Bệnh nhân tâm thần sướng hơn nhiều

Editor: Vi quàng tử


Ngày hôm nay tầng cao nhất bệnh viện lại náo động như trước.

Bởi vì ở đây, sẽ được xem không ít hành vi của bệnh nhân bị kích thích.

Mà người trước mắt này là hành vi mang khuynh hướng tự sát.

Hắn đứng ở sát lan can, đầu tóc xám trắng cầm dao đung đưa, miệng bừa bãi nói vài câu không theo trật tự.

"... Đem vợ con tôi..... Đền mạng..."

Mắt của nam nhân lồi ra, khóe mắt đỏ như chảy máu.

Đôi mắt hắn không hề có tiêu cự nhìn đám người trước mặt, những người đang nỗ lực kéo hắn ra khỏi cơn kích thích.

Tôi lặng lẽ dịch đến bên cạch Tiểu Hắc bên cạnh, "Chuyện gì vậy?"

Tiểu Hắc không thèm liếc tôi một cái, toàn bộ tinh thần đều tập trung lên người bệnh, ngắn gọn giải thích cho tôi, "Bị kích thích."

Tôi nhíu mày lại, "Không nên a."

Tiểu Hắc cuối cùng cũng đem lực chú ý chia sang tôi một ít, ngữ khí căm giận, "Còn không phải là phước của vị chủ nhiệm mới tới kia, dựa vào bản thân có lý lịch tốt có thể giúp bệnh nhân chữa mù, còn nói cái gì phương pháp kích thích chữa bệnh tổng hợp, quỷ mới biết đó là phương pháp gì!"

Chủ nhiệm mới tới?

Tôi nghĩ nghĩ, à, là một nam nhân đẹp trai không kém Thẩm Kính Bỉnh bao nhiêu.

Chính là người đang nói chuyện với bệnh nhân.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nam nhân thân cao, áo blouse trắng bay phấp phới đầy khí thế.

Chậc chậc, quả nhiên là lãnh đạo.

Tiểu Hắc và hắn vẫn không hợp nhau lắm, tôi cũng không biết tại sao.

Mà lãnh đạo thì rõ ràng không thể đắc tội.

Tôi cười khan, "Vậy bây giờ thế nào rồi?"

"Không biết." Lực chú ý của Tiểu Hắc quay trở lại trên người bệnh nhân, cắn môi, "Có vẻ không quá lạc quan."

Người bệnh kia mới nhập viện, thực ra tôi từng làm trị liệu tâm lý khai thông cho hắn, suy nghĩ của hắn đã từng có một chút ý thức than thở.

Hắn cũng đã từng là một người có tiền có thế, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, mà lại bị hại đến không thể chống trả bởi tay chân đố kị.

Vào một ngày mưa, có một kẻ mưu đồ đã lâu đến nhà hắn, vợ hắn tay trói gà không chặt ở nhà một mình, không ai biết đã phát sinh chuyện gì.

Sau đó kẻ kia đem băng hình phát cho hắn xem, trong cơn tức giận hắn vơ lấy bút máy trên bàn đâm vào mắt của kẻ kia.

Sau đó, hắn phát điên.

Người trong nhà dùng hết thảy tài sản còn lại đưa hắn tới nơi này, nỗi sỉ nhục gia tộc làm bọn họ không ngóc đầu lên được, cho nên chọn cách đơn giản không quản nữa, ngược lại số tài sản kia cũng đủ cho hắn sống hết đời ở đây.

[Đam mỹ] Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều (Hoàn)Where stories live. Discover now