Chương 8

3.4K 45 0
                                    

Phương Đề Lê sau đó gọi cho Địch Ấp Chấn hỏi khi nào anh trở về. Tuy rằng thái độ của anh vẫn lạnh như băng nhưng vì cô uy hiếp sẽ oanh tạc điện thoại anh, nên Địch Ấp Chấn không cam tâm tình nguyện mà nói ra thời điểm trở về Đài Loan.

Sáng sớm Phương Đề Lê liền rời giường, cô cầm túi xách mang theo tư liệu đến công ty du lịch báo danh, bắt đầu công tác.

Hôm nay cô đến văn phòng, mang hạng mục còn lại thiết kế cho xong.

Phương Đề Lê làm được một lúc đã đến mười một giờ, cô vội vàng trở về. Cũng may công việc này dùng số hành trình thiết kế để tính tiền lương, không giới hạn về thời gian, chỉ cần có việc có thể rời khỏi văn phòng, miễn sao hoàn thành công tác là được.

Cô vội vàng đến tòa nhà tập đoàn Nguyên Tố, thì đã 12 giờ, Địch Ấp Chấn hẳn là về đến Đài Loan rồi. Hi vọng cô có thể ăn một bữa cơm với anh.

"Xin chào, tôi lại tới nữa." Đề Lê hướng bảo vệ cười cười. "Tôi muốn tìm Địch Ấp Chân tiên sinh, xin hỏi anh ấy có ở đây không?"

Không ngời bảo hướng cô cười có chút xấu hổ. "Là Phương tiểu thư a! Nhưng..."

"Có chuyện gì sao?" Đề Lê có dự cảm không ổn. Không phải Địch Ấp Chấn hạ lệnh không cho cô vào chứ?

"Là Thẩm thư ký, cô ấy nói nếu Phương tiểu thư không phải đến vì việc công thì không cho cô vào." Bảo vệ ngượng ngùng giải thích, kì thực hắn rất thích Phương tiểu thư vui vẻ này, nhưng cấp trên đã ra lệnh, không thể không nghe.

"Thẩm thư ký?" Phương Đề Lê nheo mắt. "Phiền anh gọi Phương thư kí, tôi nói với cô ta, xin anh!"

Bảo vệ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn điện thoại. "Thẩm thư ký, Phương tiểu thư lại đến, kiên trì muốn nói chuyện với cô."

Đề Lê đang muốn nhận điện thoại, không nghĩ tới bảo vệ gác điện thoại, sau đó quay đầu nhìn cô: "Thẩm thư kí nói cô ấy không muốn nói chuyện với cô, cô ấy nói...thật mất hứng."

Nghe bảo vệ nói như vậy, Phương Đề Lê không khỏi thấy buồn cười. Hiện tại là sao? Vì sao cô là vợ lại bị thư kí của anh đối xử như vậy? Thật muốn đem Thẩm thư kí mà đuổi đi. Thèm nhỏ dãi chồng của cô, cô có thể khách khí sao?

Quả nhiên không bao lâu sau, Thẩm thư kí từ thang máy đi ra, dáng vẻ đi của cô tràn ngập sát ý. Đề Lê buồn cười nhìn Thẩm Phái Quân đi đến, chuẩn bị nghênh chiến.

"Phương tiểu thư, đây là nơi làm việc của chúng tôi, cô không phải nhân viên ở đây sao cứ đến đây làm phiền?" Thẩm thư kí không khách khí nói.

"Tôi không phải đi làm, tôi đến đây tìm Địch tiên sinh." Đề Lê trả lời.

"Trừ khi là Địch tiên sinh nói rõ, nếu không tôi không thể cho cô vào. Phương tiểu thư, cô cứ như vậy sẽ làm phiền chúng tôi." Thẩm thư kí nói chuyện còn nâng cao cằm, như là đang nói chuyện với thôn phụ không hiểu chuyện.

Phương Đề Lê nhìn đến tức giận. "Cô hiện tại như thế này thì sao? Cho rằng đem tất cả phụ nữ bên cạnh anh ấy đuổi đi thì anh ấy sẽ nhìn đến cô sao? Thẩm thư kí, buông tha cho Địch Ấp Chấn đi! Cô không chiếm được anh ấy đâu."

Lời của cô làm Thẩm Phái Quân sắc mặt trắng bệch, "Vậy cô có thể sao? Rõ ràng Địch tiên sinh không để ý tới cô, cô còn muốn dây dưa, phải làm khó coi thế này sao?"

"Tôi......" Phương Đề Lê thật đúng là nghèo từ ngữ. "Quên đi, tôi ở trong này chờ, chắc anh ấy cũng nhanh đến. Chẳng lẽ cô có thể đuổi tôi ra khỏi đây sao? Cho dù đứng ở cửa, tôi nhất định chờ anh ấy."

"Cô......" Thẩm thư ký cũng bị chọc tức, quay đầu trừng mắt bảo vệ. "Đem cô ta đuổi đi, về sau không cho bước vào đây."

"Này......" Bảo vệ đáng thương lâm vào thế khó xử giữa chiến tranh của hai cô gái này.

Đang lúc bảo vệ không biết nên nghe lời Thẩm thư kí đuổi Phương Đề Lê hay không thì một âm thanh kiên định vang lên.

"Đây là chuyện gì?" Địch Ấp Chấn mới đi vào đại sảnh công ty, liền nhìn thấy vợ mình cùng thư kí kích động nói chuyện, vừa nhìn cũng biết là đang cãi nhau.

Hai cô cùng chuyển hướng nhìn anh.

Đề Lê hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt nhìn anh.

Mà Thẩm Phái Quân đã bắt đầu cáo trạng. "CEO, lúc anh không ở đây, Phương tiểu thư muốn xông vào, tôi đang nói chuyên với cô ấy..."

"Con mắt nào của cô thấy tôi xông vào? Tôi là nói chuyện với bảo vệ, cô vừa nghe tối đến thì chạy nhanh xuống đuổi người." Đề Lê không cho là đúng nói.

Địch Ấp Chấn nhíu mày, cảm thấy tình cảnh này thật thú vị.

"Em tới nơi này làm cái gì?" Anh nhìn Đề Lê tức giận đến đỏ bừng mặt, ánh mắt không tự giác toát ra ôn nhu.

"Em nhớ anh, muốn cùng anh đi ăn cơm, không được sao?" Cô tức giận nói. "Nếu anh nói không muốn em đến, về sau em sẽ không bao giờ bước chân vào công ty một bước. Nếu không thì nói rõ ràng với thư kí của anh, ông chủ muốn ăn cơm với ai ngủ với ai không liên quan tới cô ta."

Nhìn cô tức giận nói, đáy mắt Địch Ấp Chấn thoáng hiện lên ý cười.

Phương Đề Lê vốn nghĩ anh vẫn giữ bộ dáng tình nhân mà khiến cô khó coi. Không nghĩ tới Địch Ấp Chấn kéo tay cô đi đến trước mắt bảo vệ, "Cậu biết cô ấy?"

Bảo vệ ngẩn ngơ, nhanh gật đầu. "Tôi biết, cô ấy đến đây vài lần."

Vì thế Địch Ấp Chấn vừa lòng nói: "Cô ấy là vợ tôi, về sau cô ấy đến thì để cô ấy trực tiếp lên thẳng tầng 25 tìm tôi, làm phiền cậu."

"CEO phu nhân? Địch phu nhân, nói sớm có phải tốt không!" Bảo vệ nhẹ nhàng thở ra. Nguyên lai đồn đãi nói Địch tiên sinh kết hôn, là thật nha!

Nhưng mà Thẩm thư kí bên cạnh sắc mặt trắng nhợt, thoạt nhìn như bị đả kích rất lớn.

Đề Lê ngược lại có chút đồng tình với cô, vì thế đi qua nói: "Ngượng ngùng, không phải cố ý không lễ phép với cô, tôi sợ nói ra các người cũng không tin."

Kết quả Thẩm thư ký hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Không biết cô là phu nhân CEO, thất lễ."

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi!" Địch Ấp Chấn lôi kéo cô hướng thang máy đi đến.

Đến tầng 25, vào văn phòng anh, Phương Đề Lê nhịn không nổi hỏi.

"Em nghĩ anh sẽ bảo em đừng tới, nói tình nhân gì gì đó." Cô liếc mắt nhìn anh một cái.

"Đó hiệp định bí mật của chúng ta." Anh trầm mặt ngồi xuống, bắt đầu lấy tài liệu ra xem, không để ý đến cô.

"Nhưng về sau có khả năng em sẽ thường xuyên tới quấy rầy anh nha, anh có hối hận hay không?" Cô cố ý ám chỉ hỏi.

Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái. 'Em thất nghiệp?"

"Cái gì thất nghiệp?" Cô trừng anh, bắt đầu muốn lấy cục chận giấy mà giết anh. Xong đời, cô gần đây ngày càng có khuynh hướng bạo lực. "Em từ chức."

"Từ chức?" Anh thực sự kinh ngạc. Cô trước đây không để ý cảm nhận của anh, cứng rắn muốn dẫn đoàn, nay lại từ chức? Anh thật muốn hỏi nhưng ngại mặt mũi nên cũng không hỏi được.

"Đúng vậy, cho nên về sau anh phải nuôi em nha." Cônhếch môi nở nụ cười.

"Đây là nguyên nhân em sẽ thường xuyên đến tìm anh? Tính tiền cơm?" Anh buồn cười hỏi.

"Đúng vậy, muốn anh dẫn em đi ăn nha." Cô khoa trương đi qua, ôm lấy cổ anh nói.

Không nghĩ tới anh xoay người, đem cô kéo ngồi trên đùi anh, sau đó cúi xuống hung hăng hôn cô.

"Địch Ấp Chấn......" Cô nhẹ nhàng mà lôi kéo caravat của anh.

Anh ngẩng đầu. "Chuyện gì?"

"Anh không phải muốn làm ở trong này đi? Nếu như vậy, em sợ anh cũng thất nghiệp, đến lúc đó không ai nuôi em nha." Không phải mang vợ đi khách sạn, chính là cùng cô thân thiết ở văn phòng, đây không phải là dáng vẻ của CEO nghiêm túc nha.

Vấn đề của cô khiến anh cười ha ha.

Cô thấy vậy thì trong lòng có chút ngọt ngào

Mật Thê- Trạm ThanhWhere stories live. Discover now