Chương 28 -29

4 0 0
                                    

Tuyết bay lả tả. Chỉ sau nửa canh giờ, toàn bộ hoàng cung đã phủ một mảnh ngân bạch. A Cửu ôm lò sưởi ấm hồ cừu trong tay, có chút lo nghĩ nhìn ra bên ngoài.

Thân thể nàng không được thụ hàn. Nhưng trong lòng nàng còn hoài nghi về Quân Khanh Vũ cùng ngọc bội nên trước hết phải có cơ hội ở trong cung đi một vòng, dù sao cũng tốt hơn so với quan sát buổi tối.

Cuối cùng, nàng vẫn quyết định mang theo Thu Mặc ra khỏi tẩm cung của mình.

Cái gọi là Thục phi, cũng chỉ là một cái tên. Quân Khanh Vũ ngoại trừ ngọc bội kia, bất luận cái gì cũng không thưởng thêm cho nàng. Thậm chí ngay cả y sam cũng là của Mai Tư Noãn mang từ ngoài cung tới.

Cho nên so với cung nữ, ăn mặc của A Cửu còn có vẻ keo kiệt hơn.

Nước trong ao đã kết thành miếng băng mỏng. A Cửu mới vừa đi lên cầu, đối diện đột nhiên cũng đi tới một đội người.

Phía trước dẫn đường là hai thái giám, bên cạnh là tám cung nữ, ở giữa có một cỗ xe che mành. Mà phía sau tựa hồ còn có một đám người, nhưng do quá xa nên không thấy rõ.

Trận thế này nhìn qua cũng biết không phải người bình thường. Nhưng mà cầu lại quá nhỏ, A Cửu đã đi tới giữa cầu, sắp xuống cầu, không có lý gì phải lui về sau.

Nàng hạ mình nghiêng người đứng gần lan can, tính toán để cho bọn họ qua.

"Ba, ba!" Nhưng mà, xe kia còn chưa có qua, mấy bạt tai liền đã quăng qua đây.

A Cửu lui về phía sau một bước, nhưng thật ra là né tránh. Mà Thu Mặc đứng ở bên cạnh nàng, trên mặt nhất thời bị đánh ra mấy vệt máu, ngã sấp trên tuyết.

"Nô tài cung nào không biết quy củ, thấy xe nương nương tới mà không quỳ."

Kẻ đánh người chính là hai cung nữ, một cung nữ trong số đó chỉ vào Thu Mặc cùng A Cửu, âm thanh sắc nhọn mắng.

Thu Mặc vội từ trên mặt đất bò dậy, sau đó quy quy củ củ quỳ gối trên tuyết, kinh sợ nói, "Nữ tỳ không biết là xe nương nương, thỉnh nương nương tha mạng."

Cung nữ kia thấy Thu Mặc quỳ xuống, liền quay đầu nhìn về phía A Cửu, lạnh lùng nói, "Vậy còn ngươi? Còn ở chỗ này làm gì? Quỳ xuống."

A Cửu tự nhiên sẽ không quỳ. Hơn nữa cũng không có đạo lý phi tử phải quỳ với phi tử!

Cung nữ kia thấy A Cửu bất động, liền dơ tay xông lên, muốn đánh nàng một bạt tai. Nhưng chớp mắt, một đạo lãnh gió lập tức thổi qua.

Một bạt tai kia trong nháy mắt rơi vào mặt kia cung nữ đó.

A Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm cung nữ vừa bị đánh sửng sốt, "Ngươi mới vừa rồi đánh nàng hai cái?" Nói xong, lại một bạt tai nữa ném qua.

Mặc dù thân thể nàng hiện tại không được như lúc trước. Nhưng lực đạo một bạt tai này nữ tử bình thường cũng không phải có thể thừa thụ.

Lúc này mặt cung nữ kia đã sưng đỏ lên, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Một thái giám khác vừa thấy, chỉ vào A Cửu thét to, "Phản, phản, phản, đem tiện nhân không quy củ này bắt lại cho ta."

Dứt lời, mười mấy cung nữ thái giám đều vọt lên.

Thu Mặc nhìn tình huống không đúng, vội từ trên mặt đất bò dậy, chắn trước người A Cửu, "Công công hiểu lầm rồi. Đây là Thục phi nương nương."

"Bên ngoài làm sao vậy?"

Có thể là do nghe thấy Thu Mặc nói tới Thục phi, trong xe liền truyền đến giọng nữ tử thanh tuyến hoa lệ mà biếng nhác.

"Quý phi nương nương, ở đây có hai cung nữ không biết quy củ."

A Cửu thầm nghĩ, phô trương thế này, hiện giờ chắc cũng chỉ có Vinh quý phi đi?! Trách không được nô tài kiêu ngạo như thế.

"Quý phi nương nương, chỉ là hiểu lầm thôi. Hôm nay vì Thục phi nương nương muốn ngắm tuyết nên mới ra ngoài. Nữ tỳ lại mới vào trong cung, không nhận được ra kiệu của nương nương, không cẩn thận xông tới. Kính xin nương nương khai ân." Thu Mặc vội dập đầu giải thích.

Mành xe lộ ra một đôi tay cực kỳ xinh đẹp, sau đó chậm rãi xốc mành lên. Trong nháy mắt, khi nhìn rõ khuôn mặt người nọ, A Cửu không khỏi ngẩn ra.

Nữ tử kia, tóc đen hệ thành vân kế, không dùng trâm, chỉ có một đóa Hải đường khai chính diễm lệ, gương mặt mang vẻ cao quý.

Y sam đỏ thẫm sắc thêu hải đường. Rõ ràng là một đóa hoa xinh đẹp tới cực hạn.

Thảo nào Quân Khanh Vũ vì nàng mà ở trong hoàng cung trồng toàn hải đường. Thảo nào nữ tử này hội sủng không suy.

Nằm cuộn trong lòng nàng là một sủng vật bạch mao.

Mà nàng cũng miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ nhàng liếc nhìn A Cửu.

Mắt hạnh trong chốc lát hiện lên vẻ kinh ngạc, sau lại là chẳng đáng cười lạnh.

A Cửu cũng không muốn, liền hơi cúi người hành lễ, "Tư Noãn tham kiến quý phi..."

Không đợi nàng nói xong, Mạc Hải Đường hừ lạnh một tiếng trào phúng, "Mai Thục phi là Tam đại mỹ nhân Quân quốc được hoàng thượng tự mình sắc phong Thục phi, tư sắc cứ tưởng... cũng không biết là kẻ nào giả mạo." Nói xong, tay nàng nhẹ nhàng dơ lên, thái giám đã sớm có chuẩn bị tiến lên.

Những người đó hiển nhiên đều có thân thủ, A Cửu bị đụng đến lan cầu, mấy lần suýt rớt xuống.

Mười năm, thứ nàng sợ nhất chính là nước. Đặc biệt là nước đóng băng. Mỗi lần nhìn thấy nó thì sự khuất nhục của ác mộng đêm mười năm trước sẽ tuôn trào...

"Khụ khụ khụ..." Đại tuyết bay trên mặt, A Cửu toàn thân đông cứng đau nhói, ho xong thì đứng không vững.

Mà những người đó đang đánh tới Thu Mặc muốn che chở cho nàng. A Cửu sợ hãi, đây không phải là đánh, mà là muốn giết!

A Cửu cũng bất chấp tất cả, bỏ mặc phổi bộ đau đớn mà nhấc chân cấp tốc đá lên đầu gối những người đó, khống chế lực đạo vừa vặn.

Nhìn thấy một đám người lần lượt rơi vào trong ao, mắt Mạc Hải Đường lóe lên một cái, đột nhiên thả sủng vật ra.

Con chó dữ tợn hai mắt đỏ đậm, hàm răng bén nhọn lao về phía A Cửu.

A Cửu vừa thấy, lập tức kéo Thu Mặc vội vàng lui về phía sau —— con chó kia có chút không bình thường!

Hoàng thượng, có gan một mình đấu bản cung?Where stories live. Discover now