QINGYU SHORT FIC

121 18 5
                                    


Một nhà hai người bình yên lắm.

______________________________

Hơn một năm nay Đại Vũ và Vương Thanh không hoạt động cùng nhau nữa. Hai người từng bước từng bước thật vững vàng đi trên con đường riêng, tự phát triển bản thân theo định hướng mà mình mong muốn.

Gần đây Vương Thanh rất bận rộn. Tuy rằng đối xử với Đại Vũ vẫn dịu dàng như trước, nhưng vì nhiều lúc mệt mỏi quá độ hay nhận được những lời hẹn gặp mặt không thể chối từ, Vương Thanh dù trong lòng có bao nhiêu không nỡ cũng đành phải bỏ Đại Vũ lại một mình. Nhiều lần cứ như vậy nối tiếp, Đại Vũ vẫn một mực thông cảm, đôi mắt to tròn cong cong nét cười để Vương Thanh yên tâm rời đi. Vương Thanh càng lúc càng lún sâu vào guồng quay công việc, đến bản thân mình còn không có thì giờ quan tâm, nói gì đến cảm nhận của Đại Vũ.

"Anh có lỗi với em. Đợi anh đạt được một chút thành tựu rồi sẽ thực hiện lời hứa ngày trước, mua một căn nhà ở Tam Hoàn, chúng ta cùng nhau dọn đến đó. Nhé..?"

Giọng nói Vương Thanh mười phần mệt mỏi, lại thêm vài phần áy náy cùng bất lực.

"Không phải lỗi tại anh mà. Chúng ta còn trẻ, sự nghiệp vừa bắt đầu chưa lâu, được bận rộn thế này nhìn kiểu gì cũng là một chuyện tốt."

Đại Vũ có chút xót xa, cho mình và cho cả Vương Thanh. Vương Thanh nhất thời không biết nói gì, chỉ thở dài ngả hẳn đầu xuống vai Đại Vũ. Nhìn Vương Thanh mắt nhắm nghiền trên vai mình, cần cổ mềm nhũn không chút sinh lực, Đại Vũ nắm lấy bàn tay khô và ấm của Vương Thanh, chậm chạp siết lại.

"Giữa chúng ta không ai có lỗi, nhưng lại chẳng được như trước nữa rồi. Anh sẽ còn phát triển hơn nữa, có khi nào em sẽ trở thành gánh nặng không... Khi đang mệt mỏi nhường này, anh vẫn bận lòng về em. Em muốn giữ anh, đồng thời cũng không muốn giữ anh. Anh và em đều có nhiều điều bất lực, thực sự không dễ dàng gì. Thanh ca, anh nói chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Đại Vũ miên man một hồi lâu, cuối cùng lại đẩy chính mình vào bế tắc. Đại Vũ cũng khép mắt lại, không hẳn là buồn ngủ, chỉ vì muốn ngăn cho nước từ hốc mắt đừng chảy ra thêm nữa. Vương Thanh biết sẽ lại tự trách, sẽ rất đau lòng...

Một tuần nay Vương Thanh đi cùng đoàn làm phim đến tỉnh khác quay. Công việc hẳn là bận rộn lắm, trừ vài dòng tin nhắn ra, còn lại một cuộc điện thoại cũng không có. Đại Vũ nhắn tin phải chờ một lúc lâu Vương Thanh mới trả lời. Hôm nay là kỉ niệm ba năm Vương Thanh và Đại Vũ ra mắt. Đại Vũ định nhắn tin từ sáng, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thôi.

"Xem anh có nhớ ngày này hay không."

Một ngày dài chờ đến tối cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Đại Vũ thất vọng và buồn bực lắm. Vương Thanh có lẽ bận đến nỗi không còn khái niệm gì về ngày tháng nữa rồi. Ngày chúng ta cùng nhau đến chào thế giới này anh ấy cũng không nhớ.

"Chẳng muốn trách anh nhưng em đau lòng quá, tủi thân quá, biết làm sao đây?"

Đại Vũ ra ngoài mua rượu, mua rất nhiều rượu. Trời vào hạ rồi phải không? Đại Vũ bật "Hạ Này", tự nghe, tự lẩm nhẩm hát, bài hát vừa dứt lại bật lần thứ hai, lần thứ ba, rồi hát thật to, biết đâu sẽ tống khứ được hết mớ cảm xúc hỗn độn này ra ngoài. Buồn chán không biết làm gì nên Đại Vũ lên mạng đọc comment. Có vài người nhung nhớ Vương Thanh và Đại Vũ, than thở rằng sao dạo này ít thấy hai người bên nhau. Đại Vũ cười, chúng tôi cũng không muốn như vậy, xa nhau vì thân bất do kỉ. Rốt cuộc lại chẳng nói gì. Có vài người bỏ đi. Có vài người vẫn ở lại. Có vài người ngầm hỏi rằng, giữa hai người tồn tại khoảng cách rồi đúng không, liệu đã từng lóe lên ý định chia tay chưa... Đại Vũ giật mình, rồi ngồi ngẩn ngơ. Cảm giác này gọi là "có khoảng cách" ư? Đến người ngoài còn loáng thoáng nhìn thấy được, tại sao Đại Vũ vẫn mải mơ hồ với tình cảm của mình? Đại Vũ vứt điện thoại ở sofa rồi mang hết rượu vào phòng.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: May 16, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[Short Fic] VƯƠNG THANH ♡ PHÙNG KIẾN VŨWhere stories live. Discover now