Chương 1 - 10

54 1 0
                                    

Thú Nhân 1-5

Xem tất cả bài viết bằng Bánh Bao
08/28/2016
☆, xuyên qua

Sáng sớm không khí mang theo thanh tân thấm vào ruột gan, bóng cây ám lục dần dần rõ ràng, lộ ra nhan sắc nguyên lai. Ban mai quang mang còn chưa kịp ấm áp núi rừng hoang vu, một trận tiếng bước chân hỗn độn liền đánh vỡ yên lặng của núi rừng.
"Hắn ở nơi đó, mau bắt lấy hắn!"
Trong rừng có mười nam nhân chính trực tráng niên, thở hổn hển truy đuổi cái gì, bỗng nhiên một người trước mắt sáng ngời phát hiện bóng người bối rối tháo chạy phía trước, hưng phấn hét.
"Mẹ nó, xem lão tử bắt được hắn còn không hảo hảo giáo huấn một lần, dám đùa giỡn thủ đoạn chạy trốn với gia gia này."
Một nam nhân cao lớn cùng thô cuồng, ước chừng ba mươi đến tuổi tức đến khó thở mắng to, hai mắt nham hiểm hung ác oán hận nhìn chằm chằm con mồi vưu ai giãy dụa phía trước.
Thư Cẩm Thiên nghe vậy cũng không quay đầu lại, chống một hơi cuối cùng, nhanh chóng chạy trốn phía trước. Núi rừng hoang vu, không đường, phóng nhãn tất cả đều là cỏ hoang hỗn độn, còn có khoảng cách thẳng tắp của cây cối.
Con đường phía trước đã bị cỏ dại che khuất, Thư Cẩm Thiên đành phải dùng hai tay lung tung mở đường, chân đạp lên cây cỏ không biết tên, vội vàng chạy như điên không chọn đường.
Giơ cành lá đánh lên mặt trên người lên, lưu lại từng đạo hồng ngân, thậm chí trên mặt làn da đều cào phá, chảy ra máu. Thư Cẩm Thiên lại không hề sở giác, chỉ biết là không ngừng chạy, không ngừng mà chạy. Chỉ cần cậu buông lỏng chậm trễ, hắn liền xong.
Thân là trưởng tử Thư gia long đầu thương nghiệp S thị, ngoại giới cho rằng người thừa kế Thư gia, đối thủ thương nghiệp vì đả kích xí nghiệp bọn họ, từ trên người hắn xuống tay là biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất. Dù sao Thư Bá Thiên tái lợi hại như thế nào, không có người thừa kế, sản nghiệp của hắn không người kế thừa, thủ thật lớn tài phú, lại có gì dùng
Buồn cười những người đó cho rằng không có mình, có thể đả kích lão ba tiện nghi kia của cậu sao? Ngoại giới chỉ biết cậu là Thư gia trưởng tử, lại không biết, cậu chính là một vật phẩm phụ của hôn nhân thương nghiệp. Thư Bá Thiên là người lãnh khốc vô tình, cũng vốn đối với cậu không hề có tình cảm phụ tử.
Ngay tại hai năm trước, cậu mới phát hiện, mình cư nhiên còn có đại ca chưa từng gặp mặt, lớn hơn mình hai tháng.
Chậm rãi, cậu biết, toàn bộ Thư gia này, đều là Thư Bá Thiên lưu cho đại ca kia, mà mình người thân phận thừa kế, cũng bất quá là bia ngắm thay đại ca chắn kiếm.
Mà cậu hiện tại thân hãm hiểm cảnh, cũng đều là 'Đại ca' một tay thiết kế. Đã chịu đựng không nổi sao, thân phận người thừa kế này, liền tốt như vậy? Cậu cũng không nghĩ muốn!
Cái bao cỏ đại ca kia, không có mình đến thay hắn ngăn trở phiêu lưu, có mệnh bắt được sản nghiệp Thư gia hay không cũng không nhất định.
Phía sau thanh âm càng ngày càng gần, Thư Cẩm Thiên tâm đều nhắc tới cổ họng, tiếng tim nhảy mạnh trực tiếp ghé vào lỗ tai cậu.
Bỗng nhiên, Thư Cẩm Thiên hoảng hốt một cái, tựa hồ xuyên thấu cái gì, đại não có chút kịp thời, dừng chạy, đứng ngốc ở tại chỗ.
Chờ Thư Cẩm Thiên phục hồi lại tinh thần, trái tim như trước đập bịch bịch, một tay đặt tại ngực, mồm to hô hấp.
Tầm mắt mong lung, trở nên sáng ngời rõ ràng. Nguyên bản cảnh tượng mùa thu khô vàng, đổi thành thực vật sinh cơ bừng bừng, nhan sắc nùng lục.
Cây cối dị thường cao to, chót vót đầu mây. Bụi cây phì nhiêu mà trương dương, kiêu ngạo chiếm cứ hết địa bàn xung quanh, địa phương bị chiếm cứ, không một tia khe hở đặt chân.
Thư Cẩm Thiên đột nhiên bừng tỉnh, rất nhanh mà quay đầu lại.
Kiếp phỉ theo sát ở phía sau cậu, không thấy tung tích. Ngay lúc cậu đến mở ra loạn lộ, cũng không có chút dấu vết nào.
Thâm sơn yên tĩnh, phát ra từng trận kêu vang chói tai của côn trùng. Một đại hồ điệp cỡ bàn tay bay đến trước mặt cậu, nhan sắc diễm lệ mà quỷ dị, mang theo khí vị thơm ngọt. Chủng loại kì quái, cũng không biết có độc hay không. Thư Cẩm Thiên lung tung dùng tay xua nó, thoát lực mà than ngồi trên mặt đất.
Cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, biến hóa thực lớn. Tuy rằng đều là núi rừng, nhưng khi theo tới, không, là trước một phút đồng hồ thế giới có cách biệt một trời.
Rõ ràng là cuối mùa thu, hiện tại lại nóng không chịu nổi. Chỉ chốc lát sau, nội sam đều có chút thấm ướt. Liên tiếp cởi bỏ áo khoác cùng áo lông, chỉ chừa áo mỏng. Ít chút quần áo thoát ra mồ hôi, khiến cậu mát mẻ không ít.
Tình cảnh quỷ dị, làm Thư Cẩm Thiên kinh ngạc. Hết thảy biến hóa, đều ở trước mắt cậu phát sinh, khiến cậu muốn không tin cũng khó. Cậu nghĩ, mình đây là xuyên qua!
Dù sao cũng là sinh viên còn đang đọc sách, khách quen của tiểu thuyết, đối với xuyên qua một từ cũng không xa lạ. Ra biến cố quỷ dị bực này, phản ứng đầu tiên của cậu chính là 'Xuyên qua'!
Tuy rằng, đây cũng quá đặc biệt thần mã đi ! Bất quá có thể nhặt lại một cái mệnh, cũng coi như đáng giá đi!
Thật sự là tuyệt xử phùng sinh, tuy rằng hiện tại ở một hoàn cảnh tuyệt đối lạ lẫm. Nhưng mặc kệ như thế nào, đều so với bị trảo trở về tốt hơn. Đại ca bao cỏ kia của cậu, vì rửa sạch hiềm nghi, tìm người làm bộ bắt cóc cậu tống tiền, giả dối biểu hiện thành mục đích vì tiền. Vì càng thêm chân thật, không trực tiếp hạ sát thủ, mới để cho cậu có một đường sinh cơ này.
Thư Cẩm Thiên nghỉ ngơi một hồi lâu, mới hoãn lại đây. Chính là khẩn trương cơ bắp còn có chút tính sinh lý run rẩy.
Cậu từ lúc sau nửa đêm mà bắt đầu trốn đi, khi đó là thời khắc người canh gác thả lỏng nhất. Thẳng đến hiện tại, đã qua vài mấy giờ. Cậu mới có thể nghỉ ngơi. Liên tục vài giờ trốn chết, tiêu hao rất nhiều thể lực. Thư Cẩm Thiên hiện tại cả người thoát lực.
Cây cối cao to che mất đại bộ phận ánh mặt trời, nhưng vẫn có chút dương quang chói mắt, xuyên thấu thật mạnh qua bóng cây, loang lổ chíu tới mặt đất.
Căn cứ góc độ ánh mặt trời chíu xuống mặt đất, Thư Cẩm Thiên phán đoán hiện tại là thời gian giữa trưa, cái này càng thêm khẳng định sự thật mình đã xuyên qua.
Một tay chống quải trượng lâm thời làm, dùng để dò đường cùng xua đuổi độc trùng xà loại. Thư Cẩm Thiên bắt đầu tìm kiếm đường ra rừng rậm. Trên đường ăn vài quả xanh có lỗ sâu đục, thực chua, cũng rất giải khát. Hắn còn dùng túi áo đóng gói vài cái, khi khát ngược lại là đồ vật tốt.
Không biết khi nào, chung quanh trở nên dị thường yên tĩnh. Thư Cẩm Thiên tỉnh táo dừng bước lại.
Sau tai ẩn ẩn có tiếng gió, Thư Cẩm Thiên hướng bên trái tránh, vật kia đánh một cái không trúng, lại hướng trước bước ra vài bước.
Thư Cẩm Thiên thuận thế quay đầu. Một đầu dã thú thổ hoàng sắc (*màu vàng đất) không biết tên, đại khái cỡ dã lang. Giương răng nanh sắc bén, ánh mắt khát khao tập trung vào mình.
Mẹ, thật là xui xẻo!
Thư Cẩm Thiên thần kinh căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm dã thú cùng hắn cách xa nhau bất quá năm thước.
Hai phe giằng co, vài giây, bát thổ thú đánh vỡ bình tĩnh đầu tiên, lui về phía sau một đạp đánh mạnh tới Thư Cẩm Thiên.
Thư Cẩm Thiên nghiêng người tránh thoát, thuận tay một đao hoa tại bụng bên của dã thú kia. Bát thổ thú kinh sợ, tru lên một tiếng.
Mang chủy thủ kia, là trước khi cậu đào tẩu, tìm từ trên người mỗ kiếp phỉ mà ra , hiện tại vừa vặn có tác dụng.
Bát thổ thú bị đau, ngược lại càng đánh càng hăng. Tại nó xem ra, bị giống cái yếu như vậy lộng thương, thật sự là rất mất mặt. Vốn là nhìn giống cái này chỉ một thân một mình, nó mới dám đến nhặt cái tiện nghi. Vẫn luôn bị thú nhân săn bắt, chúng nó sớm đã đối thú nhân vừa hận vừa sợ, lần này thấy có một mình giống cái xuất hiện, đã nghĩ muốn xả giận một hơi. Còn có thể no ăn một bữa.
Thư Cẩm Thiên bị đẩy ngã trên mặt đất, một tay kháp cổ bát thổ thú, không cho nó cắn được. Một tay nắm chặt chủy thủ, hướng phía ánh mắt dã thú, hung hăng đâm xuống.
Một tiếng tê rống của dã thú, cơ hồ muốn phá vỡ màng tai của cậu. Dã thú bắt đầu lung tung lắc đầu, ý đồ thoát khỏi đồ vật đang đâm vào vành mắt.
Thư Cẩm Thiên thiếu chút nữa bị vẩy ra, vì không để lần thứ hai lâm vào bị động, hai chân cậu kiềm trụ bụng dã thú, tay nắm lấy chủy thủ, càng thêm dùng sức đâm xuống.
Một người một thú trên mặt đất quay cuồng không ngừng, áp qua cỏ dại trải qua mưa gió tươi tốt.
Thư Cẩm Thiên dùng tẫn toàn thân khí lực, chủy thủ rốt cục cấm hết vào hốc mắt bát thổ thú, mới mạnh mẽ rút ra.
Não bộ bị đâm thủng, theo chủy thủ rút ra, đại lượng máu mạnh mẽ mà phun ra. Mặt Thư Cẩm Thiên đầy máu. Bát thổ thú thoát lực, cả người run rẩy, theo run rẩy giảm bớt, hô hấp cũng ngưng hẳn.
Thư Cẩm Thiên xác định dã thú đã chết xong, ngạnh chống đỡ một hơi, cũng cảm thấy choáng váng.
Cậu cả người thoát lực, tuy biết máu sẽ đưa tới động vật ăn thịt khác, nhưng tình trạng kiệt sức của cậu, đã kinh vô pháp tái di động nửa bước, cả người là máu vựng ở tại bên cạnh dã thú.
Trong không khí tràn ngập hương vị máu tươi, theo gió nhẹ nhàng bay thật xa. Thực nhanh, liền đưa tới một mãng xà cả người xanh thẫm.
Chẳng qua, hấp dẫn nó không chỉ là máu, . Chân chính khiến nó cảm thấy hứng thú, tất nhiên là trên người giống cái đang mê man kia.
Mãng xà phun phun xà tín tử, liếm liếm lên giống cái suy yếu. Hô hấp thực mỏng manh, nhưng còn có chút ít khí tức lưu động. Thực hảo, còn sống!
Thân rắn dài đến mười thước, một bãi đuôi rắn, cả người lẫn thú đồng thời cuổn đứng lên, tâm tình vô cùng tốt mà hướng phía ổ xà của chính mình bơi đi.

TNCCDTTDove le storie prendono vita. Scoprilo ora