Chương 6

2.2K 40 0
                                    

  Triệu Mạnh Tề không có xem nhẹ vẻ đẹp của cô, mặc dù cô rất hấp dẫn anh, nhưng ánh mắt của cô ẩn chứa sự ưu thương

"Nói ra có thể cô sẽ không tin, nhưng có rất nhiều người vì biết tôi là Triệu Mạnh Tề, cho nên không dám nói chuyện với tôi như vậy." Tầm mắt của anh dời về phía đoàn người náo nhiệt.

Dương Tư Dục trong nháy mắt hiểu được ý của anh.

Thái độ của anh không phô trương, giọng điệu thản nhiên giống như đang nói chuyện thường, mà thật ra, chuyện này có thật.

"Được, tôi thừa nhận, câu nói của anh không hề đáng tin." Dương Tư Dục gật đầu.

Nếu như Lương Tĩnh Hanh nghe thấy cô vừa nói như vậy, đại khái sẽ thưởng cho cô một tràng trách móc, nói cô vô ý đắc tội với khách.

Vừa nghĩ tới hắn, tầm mắt Dương Tư Dục không tự chủ được lại nhìn Lương Tĩnh Hanh.

Triệu Mạnh Tề rất chú ý động tác của cô, cũng nhìn đến nơi mà cô phóng tầm mắt đến.

Mặc dù cô không phải khẩu vị của anh, nhưng anh có một chút... không thích ứng được.

Ở trong mắt phụ nữ, anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, mặc dù không đến mức vì anh mà si mê u sầu, nhưng ít ra sẽ cho anh một ít "Tôn trọng" .

Còn cô gái này, là người đầu tiên ở trước mặt anh làm loạn.

Thú vị.

Thật thú vị.

Theo ánh mắt của cô, có thể nhìn thấy người đàn ông kia đang đứng bên cạnh em gái anh, mà bên cạnh hắn còn có một cái giai nhân khác, chính là bạn thân của em gái anh

Chỉ cần nhìn cũng có thể thấy, ngừi đàn ông kia đã khiến cho cô gái này tương tư... Đã như vậy, cứ để cho anh đến quấy đục một trì xuân thủy đi!

"Ở đây xa quá, không bằng chúng ta đén gần nhìn cho kĩ một chút." Triệu Mạnh Tề đẩy thắt lưng cô thúc giục cô tiến về trước, đi đến phía Lương Tĩnh Hanh.

Vì bất ngờ, Dương Tư Dục không đề phòng, từ trong bóng tối bị đẩy ra ánh đèn, sau đó, vô số người gật đầu chào cô và người đàn ông bên cạnh.

Được rồi... Cô thừa nhận, anh chính là đại thương nhân, quen biết vô cùng rộng, có thật nhiều người tôn trọng anh.

Nhưng, cũng không liên quan đến chuyện của cô a!

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Dương Tư Dục hạ thấp giọng, không hiểu mở miệng.

"Đã thích người đàn ông kia, tôi liễn dẫn cô đi gặp hắn." Triệu Mạnh Tề tao nhã cười, lễ phép gật đầu với tân khách xung quanh, thanh âm ép thấp , chỉ đủ một mình cô nghe thấy.

Dương Tư Dục cả kinh.

"Cái, cái gì? !" Cô sửng sốt, bước chân dừng lại, nhưng một bàn tay lập tức áp lên lưng cô, đẩy cô ra phía trước.

"Tôi dẫn cô đi gặp người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề không thay đổi lí do "Đi một chút đi, đừng để tôi đẩy cô, rất khó nhìn ."

Tình huống trước mắt, rất xấu hổ.

Dương Tư Dục rất muốn một phen đẩy anh ra, nhưng lại không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người

Cho nên, cô chỉ có thể bị động tiến về phía trước, để cho lòng bàn tay anh điều khiển.

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Dương Tư Dục thực sự không hiểu.

"Dẫn cô đi gặp người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề bước nhanh hơn, dường như không thể chờ đợi được.

"Triệu Mạnh Tề!" Không ngờ anh thủy chung không thay đổi lí do, Dương Tư Dục nhanh mồm nhanh miệng gọi thẳng tên của anh, giọng điệu còn mang theo một tia mạnh mẽ.

"Tôi thích cô gọi tôi nhhư vậy." Anh tươi cười, không để ý đến sự tức giận của cô, còn không quên tìm tính từ để hình dung.

"Hung dữ !" Thế nhưng anh thích.

Dương Tư Dục sửng sốt.

"Anh có ý gì?" Dương Tư Dục suy nghĩ một cách logic, nhưng cũng không thể nghĩ ra anh có ý gì.

"Cô thích người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề khẳng định kết luận.

"Tôi không..." Dương Tư Dục dừng lại, vội vã muốn phủ nhận.

"Không thừa nhận cũng không được, tôi vừa thấy rất rõ ràng." Triệu Mạnh Tề không cho cô có thời gian ngụy biện, thúc hông của cô, lại tiếp tục đi về phía trước.

Dương Tư Dục lần đầu tiên bị á khẩu không trả lời được.

Triệu Mạnh Tề rất hài lòng, anh đã nói đúng.

Đôi mắt cô bé này, trong trẻo đến mức không lừa gạt được người khác, anh rất thích sự trong trẻo ấy, cũng thích cô thẳng thắn -- đương nhiên không bao gồm cách nói chuyện hung dữ của cô.

Anh thích đôi mắt chân thực của cô, cho dù bị cô tận lực kiềm chế dưới lông mi dài.

"Tôi nói rồi, người đàn ông kia là ông chủ của tôi, anh đừng hại tôi mất việc làm." Chuyện gì có liên quan đến Lương Tĩnh Hanh, khí thế Dương Tư Dục lập tức yếu đi một nửa.

Triệu Mạnh Tề khẽ cười một tiếng, bước chân cũng không dừng lại.

"Cô thích người đàn ông đó, chuyện này rất rõ ràng, chúng ta đến xem, người đàn ông kia đối với cô có cảm giác gì." Triệu Mạnh Tề cười nói ra suy nghĩ của mình.

Dương Tư Dục lập tức giật mình, cũng quên ý định muốn phản bác anh.

Anh nói... Cô thích người đàn ông kia, chuyện này rất rõ ràng.

Một kẻ mới quen biết, cũng biết chuyện cô thích hắn, Lương Tĩnh Hanh ở bên cạnh cô trên mười năm, lại không hề biết cô thầm mến hắn.

Anh còn nói... Chúng ta đến xem, người đàn ông kia đối với cô có cảm giác gì.

Nói thực, Dương Tư Dục cũng rất tò mò, cô cũng thật muốn biết, Lương Tĩnh Hanh đối với cô, rốt cuộc có cảm giác gì?

Trên mặt xuất hiện một chút nghi hoặc, làm cho lông mi cô rủ xuống, trên mặt trắng nõn lập tức vì tình thương mà nảy sinh cô đơn.

Trong lòng Triệu Mạnh Tề giống như bị nhéo một cái, nụ cười trên mặt thoáng qua một tia bất đắc dĩ.

Nguy rồi, cô bé này... Dung tình rất sâu.

Bết bát hơn chính là... Anh lại đau lòng khi cô cảm thấy cô đơn...

Nhìn cô rũ hàng mi dài xuống, Triệu Mạnh Tề có một xúc động muốn nhéo nhéo má cô, làm cho cô cười một cái.

Trong lòng cảnh báo vang lên, Triệu Mạnh Tề sắp mất tự chủ rồi.

"Tôi còn không biết cô tên là gì." Anh nói nhẹ bên tai cô, kéo cô ra khỏi nỗi lòng trầm tư.

"Dương Tư Dục." Cũng đã đến nước này, cô cũng không còn gì giấu diếm.

"Tư Dục..." Anh nhỏ tiếng gọi tên cô, nhìn thẳng vào mắt cô, "Tôi sẽ giúp cô."

ĐỦ RỒI! ANH YÊU EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ