Chương 5

1.7K 131 25
                                    

Tiết Dương quanh năm tiếp xúc cấm thuật của ma đạo cũng đã thành thói quen, trừ phi bị những thứ quỷ quái tai kiếp ập đầu mới thấy hắn cơ thể hư nhược chật vật, thế nhưng từ sau sự kiện ân ái ngoài dự liệu kia hắn đột nhiên trở bệnh, lại còn là cảm sốt bệnh linh tinh, quả thật khiến hắn đau đầu a đau đầu.

Cảm sốt kỳ thật không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là cơn nóng lạnh hoành hành liên tục khiến hắn tưởng như sắp tẩu hoả nhập ma đến nơi...kia, hắn vốn dĩ nhập ma từ trước a...thế cũng không quan trọng, chính là hắn thực khó chịu, công lực giống như bị cái gì hút cạn, toàn thân không chỗ nào không mệt mỏi, thần kinh rối tung chẳng thể giữ được lý trí, hắn suốt ngày lười biếng nằm vùi trên giường, ôm tấm chăn cũ kĩ bó chặt cơ thể, hơi thở nóng hổi phì phì thở ra.

Đạo trưởng coi như còn có chút lương tâm, thấy hắn bị bệnh hành cho khổ sở chật vật thành như vậy, miễn cưỡng bỏ xuống Sương Hoa không đi săn đêm ở nhà chăm sóc hắn.

Vì hai mắt bất tiện nhìn không thấy lá thảo dược, y suy nghĩ cẩn trọng một hồi liền nhờ A Thiến đi hái thuốc, trên núi vào mùa hè thường ẩm ướt, đường đi trơn trượt, y dặn dò thật kỹ phải hái lá thảo dược nào cùng hái ở đâu một lượt, sau đó có chút không yên lòng tiễn nàng ra cửa.

"Ngươi này thực giống gà mái mẹ!" Tiết Dương không có khí lực ngồi dậy ăn cơm nhưng lại dư khí lực buông lời ác liệt châm chọc đạo trưởng.

Hắn giận a! Tha thứ cũng tha thứ rồi, nhưng thiệt thòi hắn phải chịu tuyệt đối không thể cho qua như vậy, phải tranh thủ tranh thủ mà thu lại.

"Được rồi, ngươi có thể ngồi dậy không? Ăn chút cháo đi!" Đạo trưởng sớm quen tính nết của hắn, một bộ đại nhân không so đo tiểu hài tử dáng vẻ, đưa bát cháo đến trước mặt hắn.

Tiết Dương không ngoài dự liệu quyết tâm làm khó dễ, một phen vùng vằng không chịu động, nằm yên hừ một tiếng.

"A Dương, ăn lúc còn nóng sẽ tốt hơn!" Hiểu Tinh Trần đủ ôn nhu hoà nhã lay lay hắn. Thanh âm dỗ dành an ủi có vài phần bất đắc dĩ.

"...cái kia...ta không ngồi được, ngươi đỡ ta!"

Lời hắn vừa dứt, đạo trưởng đã vươn tay gác qua eo hắn giúp hắn ngồi dậy. Không quên giúp hắn rút cái gối nằm lót sau lưng.

Nhìn thái độ của y ân cần thân sĩ như vậy hắn liền không có tiền đồ lòng mềm đi xuống, môi gợn nên nét cười loan loan thích ý.

Nhìn bát cháo nghi ngút khói đặt trước mặt, trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ không đứng đắn.

"Uy uy ta, tay ta không động được." Hắn khí định thần nhàn hếch cái mặt nói.

Đạo trưởng dở khóc dở cười, thái độ không quá giận cũng không quá nhược nâng lên thìa cháo, để giữa không trung.

"Ngươi tự đưa miệng đến." Thanh âm của y trầm ấm, giống như gió xuân dịu mát bên tai, thổi cho tiểu vô liêm sĩ bên cạnh dạt dào đắc ý, chủ động há miệng chậm rãi nuốt vào.

Cháo trắng lỏng lẽo lại nhạt vị, vốn dĩ không có một chút hấp dẫn ngon lành nào, thế nhưng hắn ăn được vô cùng ngon miệng, một thìa lại một thìa, thoáng chốc bát cháo đã thấy đáy.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Aug 03, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Đạo trưởng say rượu? Gay rồi! Gay rồi!  Where stories live. Discover now