Chương 11: Làm ơn đừng động vào tôi!

3.1K 207 4
                                    

  Chuyện Tae Hyung tỉnh dậy đã là 3 ngày sau.

  Căn phòng trắng toát. Giường ngủ trắng toát. Đến cả bộ đồ cũng trắng toát. Ánh nắng chiếu lan lỏi qua rấm rèm cửa trắng.

  Đây là cảm nhận đầu tiên của Tae Hyung khi cậu mở mắt.

  Miệng cậu đắng ngắt, chân tay rụng rời, có cảm giác xương cốt đều nhức mỏi. Vùng thắt lưng nhói lên theo từng nhịp thở, còn tay cậu có một ống truyền.

Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, Jin bước vào, anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu tỉnh. Hope đằng sau cầm theo túi hoa quả reo lên vui mừng:
"Tae Tae tỉnh dậy rồi! Cậu ấy tỉnh rồi!"

"Tỉnh rồi hả? Tae Tae à, cậu có nhìn rõ mình không?" - Jimin vội vàng hỏi han.

"Đây là đâu? Tôi là ai? Còn cậu là?" - Tae Hyung cố gắng ngồi dậy, ánh mắt nhìn mọi người vừa ngạc nhiên vừa xen lẫn chút xa lạ.

  "Đừng nói rằng bị đâm ở thắt lưng cũng sẽ ảnh hưởng đến não nhé! Có phải lúc ngã xuống gặp chuyện không?"- NamJoon tiến lên nhìn chằm chằm vào vùng thắt lưng còn băng bó của cậu.

"Hyung à..." - Jung Kook đau lòng gọi.

"Này đừng đùa!" - Yoon Gi nhíu mày đi vào trong phòng, theo sau là Myung Joo cùng với bác sĩ.

"Tae Hyung!" - Myung Joo tiến đến gần giường bệnh, cô cầm lấy tay cậu mà lại bị đẩy ra.

"Làm ơn đừng động vào tôi!" - Tae Hyung nhíu mày quay đi.

Bác sĩ sau khi làm xong những bước kiểm tra cơ bản, quan sát hình ảnh chụp cộng hưởng từ của cậu trước đấy; kết luận: cơ quan hoạt động bình thường, bộ não không gặp tổn hại.
Nhưng tình hình thực tế lại có vẻ không tốt như vậy.

  Điều này làm Myung Joo lo lắng, cô cứ đi đằng sau bác sĩ từ lúc đi ra khỏi phòng bệnh.

"Giáo sư à, nếu kết quả bình thường sao anh ấy lại mất ký ức như vậy ạ?"

"Myung Joo, con tin thầy, cậu ấy đảm bảo không sao đâu." - Vị bác sĩ quay lại vỗ vỗ vào bàn tay của cô.

"Nhưng, nhỡ đâu cậu ấy bị trấn thương về mặt tâm lý thì sao ạ? Mất ký ức tạm thời cũng từ những cú shock gây ra mà thầy?" - Myung Joo lo lắng không yên, cô nhíu mày nghĩ ra đủ loại tình huống.

"Không phải đâu, cậu ấy không sao cả. Ôi trời bọn trẻ ngày nay sao lại không tin tưởng vào bác sĩ như thế! Đừng lo nhiều nữa, đi nấu canh gà hầm sâm bồi bổ cho người yêu con thì tốt hơn đấy!" - Bác sĩ vừa tủm tỉm cười vừa giải thích, nói xong ông cười lớn vài tiếng rồi bỏ đi mất.

Gò má cô gái hơi hồng lên, đôi môi nở nụ cười cưng chiều quen thuộc khi nghĩ tới người đấy. Rồi cô bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện.

----------

Trong phòng bệnh.

  "Chuyện này chắc chắn phải có nguyên do chứ?" - Kook lắc đầu ngẫm nghĩ.

"Yên tâm đi, Myung Joo đã hỏi bác sĩ rồi! Cô ấy còn lo lắng nhiều hơn cả chúng ta nữa." - Yoon Gi đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường lên tiếng.

[fanficgirl][fangirl&Taehyung] Chồng nuôi từ béNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ