Chương 11

115 16 1
                                    

11.

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, mười hai tháng tư, một ngày dài rốt cuộc cũng đã qua. Hôm nay, định trước có người mỉm cười chìm vào giấc ngủ, cũng định trước có người bước chậm trên đường lớn không người, uống rượu mua say.

Phác Xán Liệt cầm trên tay chai rượu whisky, vừa uống vừa xiêu vẹo bước đi, còn lớn giọng hát.

"Giọng nói của anh thật vui vẻ nhưng nước mắt đang rơi xuống, bên đầu bên kia em có biết, nếu thế giới rộng lớn như vậy, vì sao sự chân thành của anh. . . Em không nghe! Thấy! A a a a a! ha ha ha !"

Gân giọng la hét là có thể che giấu đi sự nghẹn ngào, không tim không phổi cười to, là có thể đem giọt lệ sắp chảy xuống kéo trở về.

"Aiya con mẹ nó hơn nửa đêm quỷ khóc sói tru cái gì? !" Tiếng oán trách của cư dân trong nhà truyền đến.

"Tôi thích như vậy đấy, liên quan gì đến ông!"

"Cậu còn như vậy là tôi gọi cảnh sát!"

"Ông gọi đi! Gọi càng nhiều càng tốt! Thật là một ông chú kỳ quái!" Phác Xán Liệt tiếp tục hùng hùng hổ hổ đi.

Rốt cuộc vẫn không chịu được thân thể cao lớn của chính mình, rượu cồn khiến hai chân bắt đầu mềm ra, Phác Xán Liệt trượt chân ngã một cái, lập tức tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Một đôi tay mạnh mẽ kịp thời đỡ lấy hắn, người kia tuy không cao, nhưng lại cố định chắc chắn, nhiều năm qua, những lần đi đứng không cẩn thận suýt ngã đều là người ấy đỡ lấy mình như vậy.

"Cậu cận thận kẻo ngã!" Biên Bá Hiền kéo cánh tay Phác Xán Liệt gác lên vai mình, dìu Phác Xán Liệt từ từ đi.

"Bạch Bạch." Phác Xán Liệt sau khi ý thức được người đỡ mình là Biên Bá Hiền, liền đẩy cậu ra, dùng tay lảo đảo lắc lư chỉ vào cậu.

"Cậu đã sớm biết có phải không? Cậu đã sớm biết anh Nghệ Hưng muốn hát cho Ngô Thế Huân nghe có phải không?"

" Ừ."

"Cậu biết mà không nói cho tôi? ! Cậu lại chủ động đẩy anh Nghệ Hưng về phía Ngô Thế Huân? !"

"Xán Liệt, Thế Huân thích anh Nghệ Hưng bao nhiêu thì không cần nói, anh Nghệ Hưng cũng rất thích Thế Huân cậu cũng không phải không biết, bọn họ đến với nhau vô cùng tốt mà!"

"Vô cùng tốt? Hừ, cậu thật đúng là anh em tốt của tôi!" Phác Xán Liệt cười lạnh nói.

"Cậu cũng thích anh Nghệ Hưng à?"

"Cậu. . . sao cậu lại biết?"

Phác Xán Liệt vẫn cho rằng tình cảm của mình đối với Trương Nghệ Hưng là âm thầm, sẽ không để ai biết, hắn vẫn cho là tình cảm này sẽ trở thành bí mật chỉ thuộc về hắn, sẽ được phong ấn tận đáy lòng.

"Cậu hỏi sao tôi biết? Bởi vì người luôn ở bên cậu là tôi! Luôn luôn âm thầm quan tâm cậu, cậu vui vẻ tôi vui vẻ, cậu khổ sở tôi khổ sở, người đó là tôi! Không phải Trương Nghệ Hưng, không phải Ngô Thế Huân, không phải bất kỳ ai khác mà là tôi Biên Bá Hiền! Ngày đó ở quán rượu cậu nói anh Nghệ Hưng đừng đi thì vừa đúng bị tôi nghe được, cho nên tôi có thể không biết sao? !"

"Bạch Bạch. . ." Phác Xán Liệt muốn nắm tay Biên Bá Hiền nhưng cậu lại hất ra, từ lúc biết Biên Bá Hiền tới nay, lần đầu tiên, cậu chủ động thoát khỏi mình.

"Đừng đụng vào tôi! Cậu chỉ luôn để ý anh Nghệ Hưng, cậu có quan tâm người bên cạnh cậu là tôi sao? Cậu có biết không từ lúc anh Nghệ Hưng cự tuyệt cậu, tôi vẫn đi theo sau cậu, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì, cậu có biết không tôi nhìn cậu mượn rượu giải sầu nhưng cũng không biết làm sao, cậu có biết không tôi một lần lại một lần kiềm chế thổ lộ với cậu vì không muốn phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta! Phác Xán Liệt, lúc cậu đau lòng vì bị anh Nghệ Hưng cự tuyệt, cậu có quay đầu lại nhìn người ở phía sau là tôi không? Là tôi !"

Biên Bá Hiền nói ra tâm tư giấu trong lòng nhiều năm như vậy, cậu cảm giác thoải mái rất nhiều, tảng đá lớn luôn đè trên ngực kia cuối cùng cũng được lấy ra. Cậu nhìn Phác Xán Liệt bởi vì kinh ngạc mà miệng há to, quả thực không biết bây giờ nên dùng loại tư thái gì để đối mặt cậu ta, cậu chỉ muốn thật nhanh thoát khỏi thế giới của Phác Xán Liệt, không nhìn thấy cậu ta, ít nhất có thể để cho tim mình đập lắng xuống.

Bóng người Biên Bá Hiền càng lúc càng xa, trong lòng Phác Xán Liệt giống như có vật gì sụp đổ đến hoảng sợ.

Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra? Một giây trước tôi mới là người bị tổn thương, một giây sau lại biến thành kẻ làm tổn thương người khác. Tình yêu giống như thuốc độc vậy, hạ độc từng người phụ thuộc vào nó. Chúng ta đều là vật hy sinh trong cuộc chiến tình yêu này, trong chiến tranh không có ai đúng ai sai, chỉ có yêu hay không yêu, tất cả thị phi, cũng chỉ vì yêu. Thanh xuân, ta nên dùng dạng thái độ gì để đối đãi người, mới có thể làm cho người không hối hận khi xuất hiện trong cuộc đời ta?

Phác Xán Liệt chưa từng trải qua chuyện như vậy, hắn giống như một đứa trẻ làm sai nhưng không biết cách nào bù đắp, lần này hắn khóc, khóc rất to, bất kể người khác có mắng hắn, hắn vẫn một mình ngồi trên đường lớn, khóc mãi.

-TBC-

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Jul 13, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

HunLay | Longfic | Mùa Hè Vĩnh CửuWhere stories live. Discover now