Chương 1

63K 1K 15
                                    

Ban đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ nhà, là em trai Lập Kỳ gọi tới, cậu ta nói ông nội bệnh tình nguy kịch, tất cả mọi người trong nhà phải trở về để gặp mặt ông ấy lần cuối, bao gồm tôi, một kẻ không hề có tên trong gia phả.

Trong lời nói cậu ta khẩn thiết, đầy nhịp điệu kể lại giống như mọi chuyện đang xảy ra ở trước mắt tôi, tôi thít chặt cổ họng, ngón tay không tự giác quấn quanh dây điện thoại, không, không thể trở về...... Cổ họng khẩn trương co rút lại, thấp giọng cự tuyệt cậu ta, chúng tôi chỉ là người xa lạ, tôi quả quyết không muốn trở về.

Cho dù đã cự tuyệt dứt khoát, vẫn không thể che dấu được nội tâm hoảng loạn, mấy năm nay người của Từ gia chưa bao giờ liên hệ tôi, khiến tôi từ từ buông lỏng cảnh giác, sinh ra ảo giác rằng mình đã tự do, thậm chí vì điều này mà âm thầm vui sướng, cho rằng từ nay sẽ được sống yên ổn, có thể sống như một người có thể diện, nhưng cú điện thoại này cứ như lời cảnh tỉnh, nói cho tôi biết, thì ra trước nay tôi vẫn bị nắm trong lòng bàn tay của 'hắn ta', lừa mình dối người, nghĩ đến đây toàn thân tôi phát lạnh.

Đầu dây bên kia nhất thời im bặt, sau một lát mới mở miệng, lễ phép lại thỏa đáng biểu đạt nếu không tham gia lễ tang, thì không thể hưởng dụng những quyền lợi của gia tộc, tôi vẫn như cũ lắc đầu, chậm rãi chắc chắn nói cho cậu ta rằng tôi sẽ không trở về.

Lập Kỳ kinh ngạc với sự kiên trì của tôi, cậu ta có chút nghi hoặc, chuông cửa lại vào lúc này vang lên, tôi thuận thế thoái thác vài câu liền cúp điện thoại, vội vàng kết thúc cuộc đối thoại.

Là ai kêu cậu ta gọi tới? Ông nội? Không...... Sẽ không, ông ấy ước gì tôi chết ở bên ngoài, vậy còn có ai có thể nhớ tới thứ cấm kỵ như tôi? Cái tên đã ở bên miệng, lại không có dũng khí nhổ ra. Chuông cửa lại lần nữa vang lên, tôi nhẹ nhàng đi qua, tận lực không phát ra tiếng động, những người khách nửa đêm tới cửa luôn khiến người ta kinh hãi.

Thông qua lỗ nhỏ nhìn người ngoài cửa, tâm trong nháy mắt trầm xuống, hắn ta là ân nhân của tôi, nếu không có một câu của hắn, thì sợ là đêm đó tôi chẳng thể trốn đi được, cũng chính là hắn giúp tôi chạy thoát, tôi đương nhiên phải mở cửa, nhưng tôi không dám.

"Ngũ thiếu gia," hắn ta không có chờ bao lâu, dùng chìa khóa từ bên ngoài mở cửa ra, đối mặt với tôi - người như chó nhà có tang.

Tôi suy sụp ngồi trên mặt đất, rũ mi mắt, hắn ta làm động tác mời, người áo đen phía sau đi về phía tôi.

Tôi muốn làm bộ không để bụng, còn đứng đó mà phát ngốc hồi lâu, khi đó tôi nhớ lại chuyện đã qua, thống khổ cơ hồ muốn rơi lệ.

"Là ông nội muốn tôi đi, lúc ấy ngài cũng ở đó, vì sao còn đón tôi trở về? Ông ta đã nói, đời này đều không cho tôi trở về." Làm giãy giụa cuối cùng, tôi hận chính mình yếu đuối, chết đến nơi còn chỉ có thể đau khổ cầu xin, muốn chạy trốn, muốn chạy đến nơi không người mà sống.

"Ngũ thiếu gia, lão gia bệnh tình nguy kịch, tất cả mọi người phải đi về."

Tôi cắn môi, kéo thân thể không muốn tiến lên, "Các người đã đáp ứng tôi, sẽ không......"

[ĐM] Nuốt hết (song tính/edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ