sowjinver - người con gái nam xương

11 0 0
                                    

warning: - lowercase
-kim thiều trần = kim sojung
- kim trạc thân = kim seokjin
- tác phẩm của tác giả: Nguyễn Du và tớ chuyển ver khi chưa có sự đồng ý

-----

kim thiều tình, người con gái quê ở nam xương. người đã thùy mị nết na, lại thêm có tư dung tốt đẹp. Trong làng có chàng kim trạc thân  mến vì dung hạnh, xin với mẹ đem trăm lạng vàng cưới về. kim trạc thân có tính hay ghen, đối với vợ phòng ngừa thái quá. nàng cũng giữ gìn khuôn phép, không từng để lúc nào vợ chồng phải đến thất hòa.

cuộc đoàn viên chưa được mấy lâu thì nhà nước có việc đi đánh chiêm thành, bắt nhiều lính tráng. kim trạc thân tuy con nhà dòng, nhưng không có học, tên đã ghi trong sổ khai tráng phải ra sung binh loạt đầu. Lúc chàng ra đi, bà mẹ có dặn rằng:

- nay con phải tạm ra tòng quân, xa lìa dưới gối. Tuy là hội công danh từ xưa ít gặp, nhưng trong chỗ binh cách, phải lấy việc giữ mình làm trọng, biết gặp nạn thì lui, lượng sức mà đánh, đừng nên tham miếng mồi thơm, để lỡ mắc vào lưới cá. Quan cao tước lớn nhường để người ta. Có như thế thì mẹ ở nhà mới đỡ lo lắng vì con được.

Chàng quỳ xuống đất vâng lời dạy. Nàng thì rót chén rượu đầy tiễn chồng rằng:

- lang quân đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong được đeo ấn hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi. chỉ e việc quân khó liệu, thế giặc khôn lường, rợ man chạy tội, vương sư uổng công; lời tâu công lớn phá giặc đã chầy, kỳ hẹn thay quân hóa muộn, khiến thiếp ôm nỗi quan hoài, mẹ già triền miên lo lắng. trông mảnh trăng trường an , nhanh tay đập áo rét, ngắm liễu tàn rủ bóng động nỗi niềm biên ải xa xôi. giả sử có muôn hàng thư tín, chỉ e không một tin về.

nàng nói đến đấy, mọi người đều ứa hai hàng lệ.

rồi đó chén đưa vừa cạn, dứt áo chinh phu, ngước mắt trông lên đã đẫm nỗi buồn ly biệt. bấy giờ nàng đã đương có thai. sau khi tương biệt được mươi ngày thì sinh một đứa con trai, đặt tên là thằng "đản"

ngày qua tháng lại, thoắt đã nửa năm. mỗi khi thấy bướm bay vườn thúy, mây ám non tần, nỗi buồn hải giốc thiên nhai, lại không thể nào ngăn được. bà mẹ cũng vì nhớ con mà dần sinh ốm. Nàng hết sức thuốc thang, lễ phật cầu thần, cúng ma gọi vía và lấy lời ngọt ngào khôn khéo khuyên lơn. song bệnh thế mỗi ngày một trầm trọng hơn, bà mẹ trối lại với nàng rằng:

- ngắn dài có số, tươi héo bởi trời. mẹ không phải không muốn đợi chồng con về, mà gượng cơm cháo. song tuổi thọ có chừng, số trời khó tránh. đêm tàn chuông đổ, số tận mệnh cùng; một tấm thân tàn, nguy trong sớm tối, không khỏi phải phiền đến con. chồng con xa xôi, mẹ chết lúc nào, không thể kịp về đền báo được. sau này trời giúp người lành, ban cho phúc trạch, giống dòng tươi tốt, con cháu đông đàn, mong ông xanh kia chẳng phụ con cũng như con đã chẳng nỡ phụ mẹ.

bà cụ nói xong rồi thì mất. nàng hết lời thương xót, phàm việc ma chay tế lễ; lo liệu như đối với cha mẹ sinh ra.

qua sang năm sau, giặc chiêm chịu trói, quân nước kéo về. trạc thân tới nhà thì mẹ đã từ trần, con vừa học nói. chàng hỏi mộ mẹ rồi dắt con nhỏ đi thăm, song đứa bé không chịu, gào khóc. trạc thân dỗ dành:

tổng hợp oneshotWhere stories live. Discover now