Quyển 1 - Chương 53: Ngự hoa viên

798 52 0
                                    

  Xế chiều, Thiên Nguyệt Thần xử lý sự vụ ở ngự thư phòng, Thiên Nguyệt Triệt không có việc gì ngồi hóng gió trong viện ở Kim Long điện, bỗng nghe thấy thanh âm "Nhảy nhảy".

Trong hoàng cung người có thể phát ra tiếng bước chân nặng như vậy, chỉ có một người, đó chính là người được Thiên Nguyệt Triệt cho rằng là đệ nhị tâm phúc trong cung – Nặc Kiệt.

"Tiểu điện hạ, đồ mà ngài muốn." Trong lòng Nặc Kiệt, chuyện được Thiên Nguyệt Triệt phân phó là một việc vinh quang hơn việc được bệ hạ phân phó, mấy ngày hôm trước tiểu điện hạ lại cho hắn một bản phác thảo, bảo hắn tìm chế tạo sư tốt nhất chế tạo những kim châm mảnh như sợi tóc, tiểu đao mỏng như trang giấy.

Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy tiểu đao và kim châm được bao lại bởi da trâu trong tay Nặc Kiệt, mở dây buộc, mở da trâu ra, lấy một cây tiểu đao bên trong.

"Ơ, tiểu điện hạ của ta, ngài ngàn vạn cẩn thận." Nặc Kiệt lập tức khẩn trương nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Thiên Nguyệt Triệt, đây không phải là đồ vật để đùa giỡn a.

Không cẩn thận nó sẽ làm tiểu điện hạ bị thương, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không còn.

Tiểu đao trong tay Thiên Nguyệt Triệt chiếu vào ánh mặt trời, phát ra quang mang chói mắt, Thiên Nguyệt Triệt vươn ngón trỏ sờ sờ đao phong, bóng loáng, không có một lỗ hổng, thủ công tinh tế so với cơ khí hiện đại cũng không kém.

Vốn không biết động tác của hắn ở trong mắt Nặc Kiệt là nguy hiểm cỡ nào, bên này Nặc Kiệt đã bắt đầu bốc lên mồ hôi lạnh.

Không để ý hành động của mình đùa bỡn trái tim Nặc Kiệt, Thiên Nguyệt Triệt đem tiểu đao để vào trong túi da trâu, xoay người giao cho Đàn Thành: "Đàn Thành, vật này, chỉ cần ngươi đi theo bổn điện hạ một ngày, phải mang ở trên người một ngày."

"Vâng." Đàn Thành tiếp lấy túi da trâu bỏ vào trong ngực.

"Tiểu điện hạ, vật này tên là gì?" Nặc Kiệt lây sự vui sướng của Thiên Nguyệt Triệt, tò mò hỏi.

Ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt đánh giá người Nặc Kiệt, sau đó cười nói: "Nếu bụng của ngươi không để ý để cho bổn điện khắc lên một đao, bổn điện sẽ nói cho ngươi biết."

Nói... Nói đùa gì vậy.

Nặc Kiệt thức thời ngậm miệng, tiểu điện hạ nhìn qua vô hại, nhưng thật ra có thể vô tình hơn bất luận kẻ nào, ánh mắt mỉm cười có thể sẽ vô hình giết người.

Đưa tay ra đấm lưng, đem chăn lông đắp ở trên người gỡ xuống, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ lại tối hôm qua, chuyện ngày hôm qua thật là nhiều nghi vấn, đầu tiên là chiêu nghi chết, sau đó là mình thiếu chút nữa bị xà độc cắn, tiếp theo đó là cùng phụ hoàng...

Nhớ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đã từng cự tuyệt nữ sinh, nói là mình thích nam nhân, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn thật sự sẽ thích nam nhân.

Hơn nữa người nam nhân này là phụ thân trên danh nghĩa của hắn, nhưng thích chính là thích .

Nghĩ tới con độc xà kia, mục mâu Thiên Nguyệt Triệt xoẹt qua lãnh ý tàn bạo, khóe miệng nổi lên nụ cười tà ác, Nặc Kiệt một trận kinh hãi, không phải không thừa nhận lúc này nụ cười của tiểu điện hạ cùng với nụ cười của bệ hạ khi sinh khí giống nhau kinh khủng.

"Đi ra ngoài dạo một chút." Thiên Nguyệt Triệt vừa nói, một bên đi ra ngoài Kim Long điện.

Nhưng thật ra bên ngoài điện và bên trong cũng không có gì khác nhau, có lẽ là kiếp trước Thiên Nguyệt Triệt nhìn quen biệt thự xa hoa, cho nên cái gọi là tiểu kiều, lưu thủy, hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác.

Thiên Nguyệt Triệt đi tới Ngự hoa viên, lúc này Ngự hoa viên đã không náo nhiệt như ngày hôm qua, hoàng cung quả nhiên là nơi vắng lạnh, náo nhiệt đến nhanh, đi cũng nhanh.

"Đàn Thành." Thiên Nguyệt Triệt suy tư một chút mở miệng: "Có loại động vật nào có thể cách một ngày hoặc hai ngày sau ngửi thấy mùi xà lưu lại ở những nơi đi qua hay không?"

——— —————— ————

Hắn là người thế kỷ 21, hắn chỉ nói chứng cớ, người hại hắn lần này có khả năng cao nhất là quý phi Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai, nhưng không có chứng cớ Thiên Nguyệt Triệt không tùy ý có kết luận, không phải sợ oan uổng vô tội, hắn mới không thèm để ý những người kia có vô tội hay không, đối với sinh tử của người khác hắn không có bất kỳ hứng thú gì.

Cuộc sống vốn chính là như vậy, cường giả sinh tồn.

Hắn không muốn bỏ qua cho kẻ dám thương tổn mình.

Lão đầu tử đã nói, không tuyệt đối nắm chắc hủy hoại được đối phương, thì không để tự mình lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.

Ban đầu hắn cũng nghĩ không thông tại sao lão đầu tử coi trọng hắn, một tiểu nam hài không có quyền lợi, không có địa vị, thậm chí không chỗ nương tựa.

Cháu của lão đầu tử rất nhiều, hắn không có lý do gì sủng ái mình như vậy.

Nhưng sau này hắn hiểu được , bởi vì sau lưng những đứa trẻ khác quá thế lực, nếu như kế thừa gia tộc của lão đầu tử cũng sẽ để cho gia tộc bị nguy hiểm.

Chỉ có hắn sẽ không, bởi vì hắn không chỗ nương tựa, bởi vì sau lưng của hắn không có thế lực cường ngạnh, cho nên hắn sẽ chỉ làm gia tộc càng thêm cường đại.

Lão đầu hỏi hắn, rõ ràng hắn lạnh lùng như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác đối với người kia tốt như thế?

Bởi vì lão đầu không biết, đó là ca ca đưa than cho hắn trong tuyết lạnh, người cũng có khi khó khăn, tích thủy chi ân, dũng tuyền hội tương báo, hắn mới có tình cảm thân nhân duy nhất.

THIÊN NGUYỆT CHI MỊ (Reup/Hoàn)Donde viven las historias. Descúbrelo ahora