Chương 17: Ai là ai cũng không quan trọng

779 12 0
                                    

Nháy mắt tốt nghiệp cũng đã được một tháng, Triệu Thủy Quang đột nhiên phát hiện cô đã biến thành người nhàn rỗi, không có bài tập về nhà, chỉ biết ăn uống no say, nhìn người này đến người kia bận rộn công việc.Hôm nay cô và Hi Diệu hẹn nhau đi chơi, hai người vừa đi dạo vừa ăn kem, lâu lâu lại nhao nhao cãi nhau, lúc thì chầm chậm thả bước trên đường.

"Tiểu Quang, sao thi xong mà em không đi ra ngoài chơi, đi du lịch một chuyến đi, tối ngày thấy em lên mạng không à.", Hi Diệu hí hửng xoay qua hỏi Triệu Thủy Quang, "Cái này đẹp không?"

Triệu Thủy Quang cắn miếng kem, ngẩng đầu nhìn nhìn, ừ, rất quái rất lạ, hợp với phong cách của Hi Diệu, nói, "Đẹp lắm, ở nhà cũng tốt mà, khỏi phải làm gì, nằm ì một chỗ, trời nóng thì phơi nắng."

Hi Diệu cầm kẹp tóc trả giá với ông chủ, Triệu Thủy Quang vừa đứng một bên ăn kem vừa hứng thú xem, trả giá chính là sở trường của Hi Diệu đấy.

Quả nhiên sau hai phút trả giá, Hi Diệu cũng thành công mua được với giá hời, khấp khởi kẹp lên tóc, liếc nhìn Triệu Thủy Quang chán chường đứng bên cạnh, nói, "Em làm gì mà chán nản vậy, còn nhỏ mà tối ngày cứ ỉu xìu."

Triệu Thủy Quang cũng muốn tươi cười vui vẻ, nhưng mà lại cười không nổi, cũng có thể là do trời nắng nóng tâm trạng phiền não, hoặc cũng có thể vì không có kế hoạch gì cho tương lai, và có khi chỉ là một nỗi buồn vô cớ.

"Nghe nói Hi Vọng có bạn gái rồi, chính là con bé xinh xắn răng khểnh lần trước ấy, em cũng đã gặp qua rồi." Hi Diệu vừa liếm kem vừa nói, vẻ mặt vô tư nhìn Triệu Thủy Quang.

Triệu Thủy Quang vô ý đụng vào người qua đường, liền ngẩng đầu nói, "Xin lỗi." Ánh mắt cô trống rỗng vô hồn.

Hi Diệu lắc đầu, vòng tay ôm vai Triệu Thủy Quang.

Triệu Thủy Quang cúi đầu còn miên man nghĩ đến những lời nói vừa rồi, cô biết sẽ có một ngày người nào đó nói cho cô biết kết quả này, cô cũng biết không ai thiếu ai mà sống không được, cô biết dù cho vết thương có sâu đến cỡ nào thì một ngày nào đó nó cũng sẽ lành lặn, chỉ là không ngờ ngày ấy lại đến quá nhanh.

Cô cố gắng mường tượng khuôn mặt của Hi Vọng, mỗi khi anh cười đều lộ ra răng khểnh, mỗi khi xấu hổ thì lại vò đầu bứt tóc, bỗng nhiên cô phát hiện không biết đã bao lâu cô không còn hồi tưởng lại kỷ niệm của hai người.

Được rồi, cô thừa nhận trong lòng lúc này có chút không cam lòng, vì sao đàn ông luôn nhanh như vậy quên hết mọi chuyện, nhanh như vậy mở lòng chào đón một tình yêu khác, chẳng lẽ cấu tạo não của nam và nữ thật sự khác nhau sao? Tại sao chỉ có mình cô quanh quẩn trong cái vòng tròn đó, cô không hiểu.

Hi Diệu nắm tay Triệu Thủy Quang, nói, "Tiểu Quang, đôi khi chị cảm thấy tình cảm cả đời của con người như một ly nước, em phải rót từng chút từng chút một thì ly nước mới đầy được, em chính là cái ly đó, còn nước chính là tình cảm, em muốn cuộc sống của mình càng ngày càng phong phú, càng tươi đẹp hơn thì em phải tự mình thêm tình cảm thêm hương vị vào cuộc sống của mình. Mà tình cảm đó chính là nằm ở đây nè!"

Hi Diệu vỗ vỗ lên ngực mình, "Tiểu Quang, em còn rất nhỏ, ly nước còn rất rất lâu nữa mới đầy, còn cả chặng đường dài phải đi, em phải nhìn sang một hướng khác, đừng mãi nhìn vào quá khứ héo úa của mình nữa, có chuyện gì mà không thể làm lại từ đầu chứ."

Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn Hi Diệu, cô hiểu Hi Diệu muốn nói gì, cô trả lời, "Không có gì, em chỉ cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, toàn tâm toàn ý làm tốt mọi chuyện hiện tại."

Hi Diệu ngẫm nghĩ, "Cũng đúng, em sắp lên đại học rồi, tương lai đàn ông đẹp trai còn nhiều mà." Nói còn chưa dứt lời thì Hi Diệu đã la toáng lên, "A, đi, đi Hàn Phục Hưng đi, họ mới bán bánh phồng chiên giòn đó."

Triệu Thủy Quang nhìn Hi Diệu hăng hái chạy phía trước, kêu Hi Diệu chuyên tâm nói chuyện còn khó hơn lên trời, mấu chốt là chính bản thân Hi Diệu nói gì cũng đã quên.

Hi Diệu quay lại nói, "Này, Tiểu Quang, nhanh lên, chị em chúng ta từ từ tâm sự nào."

Vì vậy, tình huống hiện tại trở thành hai người ngồi trong quán chè, trên bàn là một túi bánh phồng chiên giòn rụm.

Hi Diệu cầm lấy cái bánh lên ăn, ánh mắt sáng rỡ, "Tiểu Quang, nói cho em biết điều này, thật ra người chị yêu đầu tiên không phải là Đan Dương đâu."

Triệu Thủy Quang giật mình hoảng hốt, cô còn cho rằng tình cảm của Hi Diệu và Đan Dương rất tốt, không có người nào có thể chen ngang phá vỡ tình cảm của họ được.

Hi Diệu đưa tay véo mặt Triệu Thủy Quang, "Vẻ mặt gì thế hả, chị đây không có nói dối em đâu."

Sau đó liền thu tay lại nói tiếp, "Hồi cấp hai chị có thích một anh chàng ngồi cùng bàn, suốt ba năm học chị không dám tỏ tình với anh ta."

Triệu Thủy Quang nghe xong cằm thiếu chút nữa là rớt xuống đất, cô chưa từng nghĩ người như Hi Diệu cũng biết thầm mến người khác.

Hi Diệu hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thủy Quang, nói, "Làm quái gì vậy hả, nghe kể tiếp nè, cuối cùng chị cũng thổ lộ với anh ta, dù lúc đó anh ta đã có bạn gái rồi... nhưng mà sau đó anh ta cũng hẹn chị ra nói rõ ràng mọi chuyện."

Triệu Thủy Quang muốn cười nhưng thấy ánh mắt Hi Diệu lườm mình, cô ráng nhịn xuống, Hi Diệu nói tiếp, "Mà thiếu gì trai đẹp ở Bắc Kinh này chứ, còn rất nhiều cơ hội để lựa chọn mà."

Triệu Thủy Quang tuy là cười nhưng mà trong lòng cũng có chút cảm động, Hi Diệu dũng cảm ở trước mặt cô thành thật kể lại quá khứ, chỉ vì muốn giúp cô cởi bỏ khúc mắc trong lòng mà thôi, trước đây Triệu Thủy Quang cô cũng đã từng như Hi Diệu khuyên răn người khác, trên thực tế, nói thì luôn dễ hơn làm, nỗi đau trong lòng sâu đến cỡ nào chỉ có tự mình biết.

Triệu Thủy Quang ngậm ngùi nói với Hi Diệu, "Em biết rõ, chỉ là không nghĩ nó đến nhanh như vậy, em không sao đâu, thật ra em nghĩ Hi Vọng quen với người đó cũng là chuyện tốt, em cũng mong hai người họ sẽ hạnh phúc."

Cô hiểu việc Hi Vọng quen bạn gái mới là chuyện thường tình, và anh cũng chưa từng gạt cô điều gì, khoảng thời gian hai người quen nhau luôn tràn ngập tiếng cười, và cũng là kỷ niệm đẹp trong cuộc đời cô.

Cho nên, đây là những lời chúc phúc thật lòng của cô...

Cám ơn anh đã cho em cơ hội yêu anh, cám ơn anh cùng em trải qua bao niềm vui nỗi buồn của tuổi trẻ, bởi vì là anh, em mới có thể thành tâm chúc phúc, bởi vì là anh, em mới tin vào tình yêu, học được cách thật lòng yêu người khác, làm sao quý trọng một người, chính bởi vì là anh, mới có em của hôm nay. So với nỗi đau khi chia ly, lòng biết ơn càng lớn lao hơn.

Hai người thoáng chốc im lặng, một lúc sau, Hi Diệu nói tiếp, "Tiểu Quang, chị thấy thầy của em rất tốt với em đó."

Triệu Thủy Quang ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hi Diệu, y như nhìn một người bệnh tâm thần vậy.

Cô quay đầu nhìn về một góc trong quán, đó là nơi mùa đông năm đó Đàm Thư Mặc đã ngồi, nhưng mọi thứ giờ đã xa rồi.

Hi Diệu nỗ lực khuyên bảo, "Triệu Thủy Quang, trên thế giới này, có rất nhiều người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã tìm được một nửa của mình, một số thì không, một ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện một người dành cho em, một người có thể thay thế được Hi Vọng và làm em vui vẻ hạnh phúc hơn, lúc đó em sẽ cảm thấy mọi chuyện với Hi Vọng chỉ còn là quá khứ."

Triệu Thủy Quang nhíu mày, cô nghĩ đến Đàm Thư Mặc, cô biết đa số mọi người đều nghĩ như thế, khi tình yêu đã mất đi, chỉ cần xuất hiện một người tốt với mình, mang đến hạnh phúc cho mình, dù người đó có còn là người trước đây mình yêu hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng trong lòng Triệu Thủy Quang, Đàm Thư Mặc là người rất quan trọng, cô có thể khẳng định điều đó, bất chợt khuôn mặt lạnh lùng cương quyết của Đàm Thư Mặc hiện lên trước mặt cô.

Đàm Thư Mặc không chỉ một lần dang đôi tay vững vàng giúp cô, còn tạo cho cô cảm giác an toàn và ấm áp.

[FULL] Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao? - Điền PhảnWhere stories live. Discover now