Chương 44: Đá ở nơi này

326 23 0
                                    

“Vì sao lại thế?” Tôi buồn bực nói, nhưng vừa hỏi xong cũng đã hiểu ra ý của Muộn Du Bình.

Về một khía cạnh nào đó, chúng tôi cũng không khác gì những bóng người trong đá này, tình cảnh giống hệt nhau, chỉ là không gian của bọn chúng nhỏ hẹp hơn, bị nhốt trong vách đá, giống như lũ quái ngư sống trong đá vậy. Nhưng có thể khẳng định, nếu chúng tôi cũng phải sau ngần ấy năm mới được tìm thấy, chắc chắn không thể còn sống sờ sờ chạy nhảy hát hò gì được.

Nghĩ vậy, tôi có hơi lạnh người, nói: “Ít nhiều cũng vẫn có điểm không giống mà, chí ít bây giờ chúng ta còn có không gian hoạt động rộng hơn, với cả chúng mình vẫn còn sống. Chỉ cần còn sống là còn có vô số khả năng.”

Muộn Du Bình thản nhiên đáp: “Ý tôi không phải thế.”

Tôi a một tiếng, có chút ngạc nhiên. Trước giờ tôi vẫn cảm thấy tôi với hắn rất ăn ý với nhau, nhưng khi ở đây, tôi không theo kịp được suy nghĩ của hắn. Dường như dòng suy nghĩ của hắn nhanh nhạy hơn tôi rất nhiều.

Tôi hỏi: “Có phải anh có ý tưởng gì không? Mau nói toẹt ra xem nào!”

Hắn nhìn tôi, “Hai người có từng nghĩ đến không, nếu như ở trong này không có một cái hầm mỏ đào sẵn như thế, thì bây giờ tình cảnh của chúng ta như thế nào?”

Tôi suy nghĩ một chút, cảm giác đầu óc có hơi trì trệ, vẫn không hiểu ý của hắn. Nhưng sắc mặt Bàn Tử đã trắng bệch, chửi một tiếng: “Cái đệt!”

Tôi cũng hiểu ra ngay, tóc gáy dựng đứng.

Nơi này vốn chỉ toàn là đá, nằm trong lòng một ngọn núi lớn. Nếu không có hầm mỏ này, mà chúng tôi cũng bị đưa đến đây bằng một cách thức không thể tưởng tượng nổi, thì lúc này, có thể nói, chúng tôi cũng bị khảm trong vách đá, giống y đúc những cái bóng này.

Tôi sợ chết khiếp. Đây là cái cảm giác gì? Nếu một ngày tôi tỉnh lại, phát hiện mình kẹt cứng trong vách đá sâu trong lòng núi lớn, không thể động đậy, cứ thế cho đến chết, quá khủng khiếp.

Muộn Du Bình bảo: “Nghĩ ngược lại, có lẽ, chúng ta bây giờ vẫn còn sống, chỉ là may mắn mà thôi.”

Tôi lặng lẽ gật đầu. Sự kiện quái gở này có lẽ là một loại hiện tượng kỳ bí trong núi sâu, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên. Cho dù năm xưa không có ai đào hầm ở chỗ này, sự kiện tương tự cũng vẫn sẽ xảy ra, mà tình cảnh bây giờ của chúng tôi lại càng không thể tưởng tượng nổi.

Bàn Tử nuốt nước bọt, nhìn những bóng người kia, bảo: “Nói thế thì, những cái này là tiền bối của tụi mình à? Cũng là những người bị hại, trước kia cũng gặp phải chuyện này?”

“Đây chỉ là một khả năng thôi.” Muộn Du Bình nói. “Có điều, tôi thà rằng tin là như thế.”

Tôi hiểu ý của hắn. Nếu đây là một hiện tượng tự nhiên kỳ quái, thì suy đoán trước đây của hắn là sai lầm, như vậy, cho dù tình cảnh của chúng tôi bất lợi đến đâu, thì ít nhất hiện giờ cũng tạm thời an toàn.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 6Where stories live. Discover now