Chương 10: Ở đây, không rời đi (2)

5.6K 511 61
                                    


Lam Hi Thần từ trong tấu khúc ngưng một đoạn nhìn lá chắn đang chống đỡ làn mưa đao nói với Giang Trừng.

"Vãn Ngâm, chúng ta cứ giằng co như thế này không phải là cách hay. Phải mau chóng nghĩ cách hoặc đem con quái thú này hạ đi hoặc mang nó rời khỏi đây gọi người tiếp ứng."

Giang Trừng nghe xong ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt hắn đột nhiên quắc lên nhìn chằm chằm vào Thực Mộng thú reo lên.

"Lam Hi Thần ngươi nhìn kìa!"

Lam Hi Thần theo hướng nhìn của Giang Trừng cũng phát giác ra thân người của Thực Mộng thú sau khi phóng ra những chiếc gai nhọn thì hai bên mạn sườn trống trải làm lộ ra cái bụng bên dưới của nó trắng hếu, mềm mại. Ánh mắt của y cũng hiện ra vẻ vui mừng.

"Quả nhiên trên đời này không có vật nào không có điểm yếu!"

"Súc sinh này, không thể để sống."

Giang Trừng nghiến răng, nâng lên Tam Độc vì nhiễm sát ý mà trở nên hưng phấn, Lam Hi Thần cũng hạ xuống Liệt Băng, nắm lấy Sóc Nguyệt trong tay đang tỏa hàn băng lạnh lẽo vô ngần. Cả hai pháp bảo hừng hực tỏa ra linh khí đánh thẳng lên trời cao, một hừng hực điện lửa một lạnh lẽo như băng làm cho khí tượng cả một vùng cũng phải thay đổi. Trên trời dần dần kéo mây đen, sấm chớp xé ngang trời như Thiên Lôi phẫn nộ giáng sét, cuồng phong nổi lên gầm thét rung trời như Tây Mẫu giơ lên vũ phiến quạt từng đợt. Nghìn dặm cuồng phong vạn dặm sét rền!

Cả hai đều là tông chủ thế gia, cường đại như mặt trời ban trưa, tu vi cả tu chân giới không người bì kịp giờ phút này cùng lúc dấy lên sát ý khiến kẻ khác phải một phen rùng mình. Giang Trừng và Lam Hi Thần từ trong kết giới đi ra, một tử y như Tu La một bạch y như Thiên Tiên giờ phút này lại như âm dương hòa hợp bất quản tà ma hay đạo nghĩa đều cùng đạp trên một mảnh hoang tàn, đều đi một con đường chất đầy xương trắng mà tiến bước thành thiên lập địa. Phật ma song hành, cùng nhau ngự trị!

Thực Mộng thú cảm nhận được uy áp của cả hai cũng trở nên bất an gào thét hoảng sợ. Nhanh như chớp Giang Trừng dưới chân đề lực phóng đến chỗ quái thú, con thú vừa tính nâng một chân tát đến thì Lam Hi Thần đã nhanh hơn một bước từ trong tay áo trái phóng ra dây đàn mảnh như tơ nhưng lại bền chắc hơn lụa quấn lấy chân nó, ghìm chặt. Thực Mộng thú bị ghìm chặt chi trước, khó khăn di chuyển không cách nào có thể phản kháng lại Giang Trừng đã cầm Tam Độc phóng đến trước mặt. Giang Trừng mặt không biến sắc, Tam Độc trong tay mạnh mẽ đâm vào một mắt của Thực Mộng thú.

Máu từ mắt của Thực Mộng thú đổ xuống tanh tưởi, quá đau đớn con quái thú so với lúc ban đầu hung hăng gấp mười lần, bản tính tham thực tham sát trỗi dậy mãnh liệt cuồng nộ mà liều mạng quẫy người hòng hất Giang Trừng vẫn còn đang treo ở ngay mắt nó xuống. Giang Trừng nghiến răng buông một tay đang giữ chặt Tam Độc nâng tay trái, Tử Điện nhận mệnh hóa roi mềm dẻo như độc xà tìm đến con mắt còn lại của Thực Mộng thú tàn độc đâm luôn vào. Giang Trừng một tay giữ Tam Độc một tay điều khiển Tử Điện đâm vào con mắt còn lại của Thực Mộng thú thành cả người đều treo trên đầu nó, chịu đựng quẫy đạp điên cuồng.

[Hi Trừng] Nhân sinh tựa sương khóiWhere stories live. Discover now