Chương 2.

1K 51 4
                                    



Chương 2: đi học, thay răng, con ngoan của ta.

Bạch Hiền không có đi nhà trẻ, bốn tuổi đã được baba Xán Liệt đưa đi học tiểu học.

Chuyện này là có nguyên nhân, Bạch Hiền cũng không nhớ rõ, hỏi baba thì baba nói là bởi vì Hiền nhi thông minh, bốn tuổi mà đã biết nhiều bài thơ, lại có thể nhận biết hơn một ngàn từ, cho nên không cần đi nhà trẻ, cứ như vậy mà học tiểu học.

Trong trí nhớ của Bạch Hiền, hầu hết mọi kỷ niệm liên quan đến trường học đều không có tốt.

Mùa đông buổi sáng, bị baba bắt dậy mặc quần áo, vệ sinh cá nhân xong xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó được baba ôm đến trường học.

Thật ra việc đưa Hiền nhi đến trường là việc của bảo mẫu, nhưng bảo mẫu không muốn ôm Hiền nhi, cho nên Hiền phải đi bộ, đôi khi còn phải chạy theo vì bảo mẫu đi nhanh. Nhưng trong trí nhớ của Hiền nhi, thì người đưa Hiền nhi đến trường chỉ có baba mà thôi.

Bạch Hiền cứ thế mà vùi mặt vào cổ baba, tay quàng lấy vai baba, miệng thì cứ lầm bầm "Baba, con không muốn đến trường."

Xán Liệt nói "Hiền nhi không muốn đến trường, vậy thì muốn làm cái gì?"

Bạch Hiền không nói được tại sao lại không muốn đến trường, nhưng là chính là không muốn đến trường.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị baba đưa đi học.

Sau này lớn lên, Bạch Hiền nhận ra chỉ mất năm phút để đi bộ từ nhà đến trường, khoảng cách từ nhà đến trường rất gần. Nhưng trước đây, mỗi khi đi học, Hiền nhi cảm thấy đường đến trường rất dài, đặc biệt là những lúc đi cùng với bảo mẫu, đoạn đường đến trường tựa như đi mãi cũng không xong. Tường bao quanh trường học rất là cao, trừ chim chóc thì không gì có thể bay vào, Hiền nhi không thể nhìn thấy điều gì phía sau bức tường đó, cho nên mỗi khi bước vào trong trường học, Hiền nhi cảm giác như bị khóa chặt vào bên trong, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng sau này lớn lên, nhìn lại bức tường kia, thật ra cũng không có cao hơn Hiền nhi bao nhiêu.

Hiền nhi là học sinh nhỏ tuổi nhất lớp, thân hình cũng không lớn hơn ai, đều bị mọi người xem như búp bê.

Hiền nhi nhớ rất rõ thời gian học tiểu học của mình, Hiền nhi đều ngồi bàn nhất, thầy giáo đứng trước mặt, liền nhìn đến Hiền nhi. Bạch Hiền lên lớp không dám ngủ gà ngủ gật, thậm chí tan học cũng không dám đi WC, bồn cầu của WC trong trường học không giống bồn cầu ở nhà, Hiền nhi đứng nhìn bồn cầu mà dấy lên cảm giác sợ hãi, như là sẽ ngã xuống, cho nên không dám đi vệ sinh khi đi học.

Mùa đông đến lạnh quá cho nên Hiền nhi nhịn không được mà tè dầm ra quần, không dám để bất cứ người nào biết, trở về nhà cũng không dám nói với bảo mẫu hay người hầu gái biết, cứ lẳng lặng mà đi thay quần, nhưng cuối cùng cũng bị hầu gái phát hiện, vì dù sao Hiền nhi cũng còn nhỏ tuổi, không biết xử lý cái quần ấy như thế nào.

Người hầu gái nói cho Xán Liệt biết, khi đó đêm đã khuya, Bạch Hiền bởi vì ban ngày phạm lỗi nên buổi tối không thể nào ngủ được, mãi cho đến nghe được âm thanh baba trở về, Hiền nhi cứ nằm chờ Xán Liệt một hồi, ước chừng cũng đã đến giờ ăn khuya, nghe được tiếng Xán Liệt cùng người hầu gái nói chuyện, sau đó là tiếng bước chân của baba lên cầu thang, Bạch Hiền lập tức nhắm mắt lại giả ngủ.

[Longfic/Edit] Đại Thụ (ChanBaek)Where stories live. Discover now