Chương 11

2.1K 52 0
                                    

Niếp Duy Bình dọc theo tổ chức hộp sọ,giữ khoảng cách cẩn thận mà thâm nhập, đem động mạch phình tách ra, dùng kẹp tách đoạn bị dính liền, quét mắt về phía máy theo dõi huyết áp, vươn tay nói: “Gắp điện!”

Na Na vội vàng lấy gắp điện, hộ lý lưu động trợ giúp chỉnh điện đưa cho Niếp Duy Bình.

Lô chủ nhiệm luôn luôn khẩn trương chú ý, thấy vậy không khỏi lo lắng hỏi: “Không thể trực tiếp đặt kẹp sao?”

Niếp Duy Bình ngón tay thon dài vững vàng thao tác kẹp điện bằng hai tay, một bên dùng gắp điện, một bên dùng tay kia nhẹ nhàng đè ép, nghe vậy liền hồi đáp: “Đoạn phình quá lớn trực tiếp đặt quá nguy hiểm, vách thành rất mỏng, trước sử lý chỗ phình một chút, có thể phòng ngừa bị vỡ xuất huyết, động mạch phình cũng có thể đặt kẹp an toàn.”

Chỉ chốc lát sau, hai đoạn động mạch phình đều đã thành công đặt kẹp, công việc quan trọng Niếp Duy Bình xử lý, còn lại giao cho Lô chủ nhiệm làm nốt, ở bên cạnh chỉ đạo nói: “Nhớ rõ sau khi đặt kẹp nhất định phải để ý làm sạch kiểm tra xem có bị xuát huyết không, nếu không bị xuất huyết lần hai sẽ rất nguy hiểm.”

Lô chủ nhiệm dựa theo chỉ thị làm xong, sau đó băng bó miệng vết thương, đưa tay bỏ khăn phẫu thuật.

Na Na cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, kiểm kê dụng cụ, sau đó cao hứng nói với Niếp Duy Bình: “Thật tốt quá bác sĩ Niếp, giải phẫu thực thành công!”

Niếp Duy Bình ở sổ giải phẫu ghi lại quá trình,kết quả, lạnh lùng cười nói: “Thành công? Phải xem tình huống bệnh nhân sau khi tỉnh lại!”

Lô chủ nhiệm thở dài: “Là sơ sẩy của chúng tôi, nếu không phải khoan xảy ra vấn đề, cũng không có…… Ai, không biết bệnh nhân có bị thương nặng không!”

Lô chủ nhiệm u sầu nhíu mày khổ sở tháo khẩu trang xuống,ánh mắt bất đắc dĩ làm cho khuôn mặt càng thêm già khổ.

Niếp Duy Bình đối Lô chủ nhiệm có ấn tượng coi như không tệ, thản nhiên mở miệng nói: “Tổn thương đến tiểu não, may mắn không đụng tới đại não làm…… Khả năng sẽ xuất hiện hiện tượng tay chân không có phản ứng, sau giải phẫu nếu trị liệu tốt hẳn là có thể khôi phục.”

Lô chủ nhiệm cởi mũ xuống thuận tay lau sau gáy, vẻ mặt thành khẩn cảm thán nói: “Mặc kệ nói như thế nào, bệnh nhân cuối cùng có thể phẫu thuật tại đây! Bác sĩ Niếp, thật sự là cám ơn anh……”

“Không cần cảm tạ!” Niếp Duy Bình lạnh nhạt nói: “Tôi ngày mai buổi chiều phải trở về, phần trị liệu liền giao cho anh , nếu tình huống biến chuyển tùy thời có thể liên lạc.”

Niếp Duy Bình đi phòng thay quần áo tắm rửa một chút, mặc quần áo đi ra, liền nhìn đến Na Na đã ngồi ở ghế bên ngoài chờ hắn, tóc còn không có lau khô, ướt sũng lộn xộn xõa trước ngực, trên quần áo màu vàng nhạt bị nước rỏ xuống mà hiện rõ hình dáng nội y bên trong.

Niếp Duy Bình dời tầm mắt, mất tự nhiên khụ một tiếng, cúi đầu nhìn giầy ở một bên trào phúng nói: “Cô không biết dùng máy sấy sấy khô tóc rồi mới đi ra sao?”

Bác Sĩ Cầm ThúWhere stories live. Discover now