Chương 10

1.7K 78 5
                                    

Buổi tối ngày hôm đó, Long Nhược Đình ngồi trong phòng, miên man trầm tư.

Ngô Ứng Thì đã chết, một đối thủ quan trọng đã chết, nhưng tâm tình Long Nhược Đình không có chút vui sướng. Trái lại, y lại đột nhiên nghĩ, khi nào Ngô Ảnh Trạch sẽ lại đến đây.

Thật là không hiểu nổi.

Long Nhược Đình rất muốn tự cho mình mấy bạt tay, hoặc lấy nước lạnh dội lên mình để tỉnh táo một chút. Mùa đông lạnh lẽo... Nếu tâm người cũng có thể đóng băng, thì tốt biết bao.

Long Nhược Đình chậm rãi đi đến một góc tường, ngồi xuống, rút ra một khối đá bị lỏng. Mật thư mà hôm nay Binh bộ Thị lang đưa tới, đang ở nơi này.

Thời cơ, sắp đến. Nếu Ngô Ảnh Trạch thật sự bằng lòng giúp mình, ngày nguyện vọng được thực hiện, sẽ không còn xa.

Đối với việc này, trong lòng Long Nhược Đình không phải không có mâu thuẫn, ngược lại, y thường xuyên bị mâu thuẫn vây lấy. Mỗi một lần thấy nụ cười xán lạn của Long Việt Băng, tâm y sẽ quặn thắt từng cơn.

Nhưng đau thì đau, Long Nhược Đình vẫn không thể dừng lại giữa đường.

"Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?"

"Rốt cuộc khi nào ngươi mới không dùng tài năng để đánh giá ta... Nhược Đình..."

Thanh âm trầm thấp ưu thương của Ngô Ảnh Trạch, như lại văng vẳng bên tai.

Cuối cùng Long Nhược Đình nhìn lướt qua lá thư, sau đó đưa lên ngọn nến. Mảnh giấy mỏng manh nhanh chóng bốc cháy, hỏa diễm ánh lên màu hồng nhạt, trông rất ấm áp.

Ta không thể dừng lại, mà ngươi cũng sẽ không biết, Ảnh Trạch. Ngươi sẽ không biết ta đã mất đi điều gì, sẽ không biết cảm nhận của ta khi chính mắt nhìn bảy vị ca ca chết thảm, sẽ không biết ta đã phái ôm chặt tâm tình thế nào khi quỳ xuống trước mặt người kia... Ngươi sẽ không bao giờ biết.

Sau khi biết ta là dạng người gì, ngươi còn yêu ta sao?

Thư đã bị đốt cháy hầu như không còn, tàn tro từng mảnh tửng mảnh rơi xuống trên bàn. Long Nhược Đình đang muốn phủi sạch tro bụi, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Ai?

Cửa bỗng chốc mở ra, một cơn gió lạnh lùa vào trong, khiến y khẽ rùng mình.

Đứng trước cửa lại là Ngô Ảnh Trạch.

Long Nhược Đình ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào.

Vì sao lại tới đây lúc này? Quan trọng hơn là... tro trên bàn...

Với sự mẫn cảm của Ngô Ảnh Trạch mà nói, sẽ không thể không nghi ngờ nhỉ?

"Khuya như vậy sao ngươi còn đến?"

Long Nhược Đình chậm rãi phất đi tro trên bàn, làm như không có việc gì hỏi.

"Vừa xong việc, không muốn trở về."

Ngô Ảnh Trạch hình như không để ý đến thứ trên bàn, khẽ cười với y, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt.

[Đam Mỹ] Thực ẢnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ