Chap 16: Nhớ

2.3K 41 2
                                    

#Đoản_16: Xin lỗi, em chết rồi!: Nếu thời gian có thể quay lại!

Cố Thiên gục đầu khóc trong cơ thể lạnh lẽo của Chanh Liễu cả đêm, Tam Thiên đứng ở ngoài cảm cũng cảm thấy đau xót không kém. Cố Thiên cả đời lang thang ngoài đường cho đến được ông Cố đưa về, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được một tình yêu chân thành nào cho đến khi gặp Chanh Liễu. Cố ấy đã dạy cho hắn cách để yêu thương một người, hy sinh vì một người là như thế nào. Vậy mà chưa kịp nói một lời yêu, đã phải lìa xa...

"Chanh Liễu, chỉ cần em còn ở đây, tôi sẽ không để em buồn nữa, tôi sẽ cho em tận mắt nhìn thấy tôi chết, được không?" Cố Thiên vừa khóc vừa nói...

"Lão Đại à, ngài... đừng hạnh hạ mình như vậy, phu nhân sẽ rất buồn đó!" Thiên Dận vỗ vỗ vào vai Cố Thiên. Nhưng hắn không nghe nên anh liền đi ra ngoài.

Và nếu thời gian quay về đây

Liệu trái tim kia có đổi thay

Sẽ có còn từng ngày ấm êm mối tình vẫn đắm sau

Chỉ là những yêu thương đầu môi

Từng phút giây như mây nhẹ trôi
Và tình yêu ngày đó chỉ có trong giấc mơ thôi
Trong trí nhớ của anh...

-Trong trí nhớ của anh-

Cố Thiên ngâm nga cái điệp khúc đó cho tới khi mệt lả, hắn đứng dậy... nhẹ nhàng kéo tấm chăn qua đầu của Chanh Liễu. Cô đi rồi... để hắn với tất cả ở lại...

Những ngày sau đó là là chuỗi ngày khó khăn cực kỳ với Cố gia từ việc đám tang phu nhân, cô chủ nhỏ thì vào tù, ông chủ thì quá đau khổ nên phải để Cố gia cho Tam Thiên quán xuyến. Cố Thiên sau khi cô mất thì ngày nào cũng đi ra mộ của cô, hắn ân cần lau chùi ngôi mộ, ngắt hết cỏ dại đang làm cô khó chịu. Rồi ra về với nụ cười khổ trên khuôn mặt.

Từ lúc cô mất hắn không còn về căn phòng ngủ nữa mà luôn luôn ra ghế so pha ở ngoài phòng khách ngủ, vì làm vậy... hắn sẽ bớt nhớ cô hơn nhưng cuối cùng lại là ngược lại, nỗi nhớ mỗi ngày không vơi đi mà chúng lại tăng thêm theo từng ngày, từng giờ, và từng khoảnh khắc.

Từ lúc cô mất, hắn không còn lạnh lẽo nhưng trước nữa, mà bây giờ thay bằng nét mặt đau khổ và tuyệt vọng

Chanh Liễu mất rồi... Cố Thiên cũng đã thật sự thay đổi... từ thói quen tới cảm xúc.

"Lão đại... hôm nay đi giải sầu với tôi nhé!" Thiên Dận gọi cậu bạn thân

"Tôi có sầu đâu..." Cố Thiên đã vùi đầu vào công việc thay vì chơi vui vẻ với Tam Thiên như trước... cũng là vì nhớ Chanh Liễu.

"Cố Thiên ạ, chúng ta đã là bạn thân từ lúc tôi và cậu còn đang bán vé số ngoài đường, cậu cảm thấy như thế nào, cậu không rõ nhưng tôi thì biết rõ..."Thiên Dận ép hắn...

"Cố Thiên tôi làm cái gì cũng được nhưng quên cô ấy và bảo vệ cô ấy thì lại không... nhục nhã thật!" Cố Thiên đứng dậy khỏi chiếc ghế... gục mặt vào vai Thiên Dận...

(Dù có đau khổ nhưng con tác giả vẫn là hủ nữ chính hiệu các nàng nhé...)

Ở quán rượu...

{Full} Xin lỗi, em chết rồi!حيث تعيش القصص. اكتشف الآن