Chương 65

833 39 0
                                    

Thẩm Ninh có chút im lặng, như thế nào Hạ Lập Nhân lại dùng chiêu này a, anh ấy cũng không ngán sao, không biết đổi kiểu sao.
Chuyện Tiết Mạch anh khổ sở, nhưng chưa từng oán trách Hạ Lập Nhân, dù sao hai người cũng sớm đã chia tay, đối phương yêu đương với ai đó là tự do của đối phương, anh tức giận chính là cố tình gây sự, chẳng qua là biết người mình thích có tình yêu mới trong lòng có chút khổ sở, đây là nhân chi thường tình.
Sau khi biết lời đồn là giả anh cũng không có một tia vui vẻ, vậy thì giả có nghĩa là Hạ Lập Nhân còn lưu lại trong quá khứ, trong lòng anh càng thêm khổ sở, để cho một người không có chút hi vọng nào chờ mình, trong lòng như thế nào sẽ dễ chịu.
"Cậu đi đưa ô cho hắn đi, đừng nói là tôi bảo cậu đưa." Thẩm Ninh rụt vào trong thảm, bây giờ là thời gian ngủ trưa của anh, "Còn có, bảo hắn đi nhanh lên, tôi sẽ không gặp hắn, thích chờ thì cứ chờ đi."
"Yep!" Bảo mẫu thích thú trong lòng, vậy thì tốt, Thẩm tiên sinh vẫn là rất kiên định, không gặp cái tên tâm cơ kỹ nữ kia! Cho ngươi giả vờ yếu đuối, cho người giả bộ đáng thương, cho ngươi không biết xấu hổ! Đổi lại là ta, ta ngay cả ô cũng không đưa cho ngươi! Cũng là Thẩm tiên sinh có tâm mới có thể tốt như vậy.
Bảo mẫu tới phòng chứa đồ chọn ô, chọn một cái cũ nhất, mở cửa đi tới trước mặt Hạ Lập Nhân đưa một cái, "Cho anh."
Hạ Lập Nhân vui mừng đứng lên, "Là A Ninh bảo cậu đưa tới?"
Bảo mẫu trơ mặt, "Mơ cái mộng đẹp gì thế, Thẩm tiên sinh mới mặc kệ anh, tôi là thấy anh như vậy ảnh hưởng không tốt, gần đây nếu có ai đi qua, thấy anh như vậy sẽ nói Thẩm tiên sinh không có lễ độ, anh đây không phải hại người sao, chuyện đứng đắn không làm, suốt ngày nghĩ tới dùng bàng môn tả đạo đi đường tắt, người bình thường liền không nghĩ ra mấy chuyện như vậy, nhanh về đi thôi, Thẩm tiên sinh chắc là sẽ không gặp anh."
Vẫn là không chịu gặp mình sao, Hạ Lập Nhân sa sút tinh thần ngồi trở lại chỗ bậc thang, cũng không bung ô.
Bảo mẫu liếc mắt, sau đó đưa ô cho bảo tiêu bên cạnh, "Các ngươi khuyên nhủ ông chủ của các ngươi đi, có bệnh thì uống thuốc, xe tốt không ngồi chạy tới chỗ này dầm mưa."
Một bảo tiêu trong đó cười khan nhận lấy ô, một người khác chạy như bay đến trên xe cách đó không xa cầm một gói đồ tới đưa cho bảo mẫu, "Đây là quà chúc mừng Hạ đổng tặng Thẩm tiên sinh, hi vọng cậu có thể chuyển giúp, phi thường cảm ơn."
Bảo mẫu chần chờ nói: ". . . . . . Tôi đi hỏi Thẩm tiên sinh một chút." Quà chúc mừng đoạt giải, cái này hắn không dễ tự chủ trương cự tuyệt, phải trước tiên đi hỏi Thẩm Ninh một chút.
Không đầy một lát bảo mẫu đi ra, "Xin lỗi, Thẩm tiên sinh nói không muốn nhận."
Lời này của hắn là nói với Hạ Lập Nhân, "Hạ tiên sinh, Thẩm tiên sinh nói, lúc trước anh ấy đã nói với anh rồi, sau này đừng tới đây nữa, anh mau về đi, anh hôm nay coi như dầm mưa té xỉu ở cửa này tôi cũng chỉ biết gọi 120 giúp anh, sẽ không để anh đi vào, anh nếu vì tốt cho Thẩm tiên sinh, cũng đừng làm khó anh ấy nữa, về đi."Hạ Lập Nhân coi như không nghe thấy, tiếp tục ngồi trên bậc thang, toàn thân đều là nước, tiếp tục dầm như vậy nhất định sẽ cảm.
Bảo mẫu cũng không có biện pháp, nghĩ thầm đợi thêm lát nữa nhất định sẽ đi, hắn nói đều nói đến nước này rồi.
Giấc ngủ trưa của Thẩm Ninh đương nhiên không có ngủ được, anh đâu ngủ được, nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn trong lòng anh hoang mang rối loạn, anh biết Hạ Lập Nhân là khổ nhục kế, chính là cố ý làm cho anh nhìn để anh đồng cảm, nhưng anh chính là cắn câu, nghĩ đến Hạ Lập Nhân ở bên ngoài dầm mưa trong lòng liền khó chịu.
"Uống thuốc nào, uống thuốc nào . . . . . ." Thanh âm hộp thuốc đột nhiên vang lên, Thẩm Ninh từ trên giường bò dậy, anh mỗi ngày phải uống nhiều lần thuốc, mặc dù tạm thời vẫn không thể làm giải phẫu, nhưng anh vẫn là đúng giờ uống thuốc tích cực trị liệu, không hy vọng có một ngày thời điểm có thể làm giải phẫu điều kiện thân thể đã không cho phép.
4h rồi sau, cũng không biết Hạ Lập Nhân đã đi chưa, Thẩm Ninh mò tới bên giường choàng áo khoác lên, lần vách tường đi ra ngoài, bảo mẫu ở phòng khác lập tức liền nhìn thấy anh, vội vàng tiến lên đỡ.
Thẩm Ninh hỏi: "Hắn đã đi chưa?"
Bảo mẫu than thở, "Vẫn chưa, vẫn ngồi ở đấy, hôm nay thời tiết cũng thật kỳ quái, hiện tại cũng không phải mùa mưa, còn rơi chưa dứt, lại còn càng rơi càng lớn."
Hắn sau khi đỡ Thẩm Ninh ngồi xuống liền rót chén nước giúp Thẩm Ninh, mở hộp thuốc ra để cho Thẩm Ninh uống thuốc.
Đã không sai biệt lắm 3 tiếng rồi, Thẩm Ninh lo lắng bồn chồn uống thuốc, nghĩ thầm mưa như vậy đừng nói bị cảm, ngay cả viêm phổi cũng có thể, đáng tiếc Liễu Dật không có ở đây, bằng không đã để hắn tới giải quyết rồi, trong những người quen biết khác cũng không có có thể thu thập Hạ Lập Nhân, cũng không thể gọi điện thoại cho cha mẹ Hạ Lập Nhân đi.
"Bằng không để hắn vào đi, tắm rửa thay quần áo." Thẩm Ninh có chút dao động, "Nếu hắn dầm mưa dầm thành viêm phổi, tôi nơi này liền đuối lý." Lý do này của anh cũng chỉ có thể lừa gạt chính mình.
"Vậy Thẩm tiên sinh anh về phòng nghỉ tơi đi, tôi bảo hắn dùng phòng tắm trên lầu." Bảo mẫu thở dài, ông chủ này của hắn cũng phải yếu đuối, thật là càng nghĩ càng giận, Thẩm tiên sinh bởi vì cái tên tâm cơ kỹ nữ kia hiện tại ngay cả vẽ cũng không vẽ được được chứ!
Hai bảo mẫu đang chuẩn bị cơm tối, nghe như thế thăm dò nhìn một chút, trong lòng tự nhủ lại để cho tên kia được như ý rồi, ai . . . . . . thật là ngay cả ông trời cũng đang giúp người kia.
Hạ Lập Nhân sau khi được biết có thể vào cửa trong lòng cực kỳ cao hứng, hắn cho rằng sẽ giống như lần trước gặp Thẩm Ninh, mặc dù cuối cùng là Thẩm Ninh nói chia tay với hắn, nhưng ít nhất có thể ở chung một chỗ đợi một thời gian ngắn a, bọn họ cũng đã chia tay rồi, đã là tình huống xấu nhất rồi, như thế nào cũng không thể bết bát hơn nữa.

Kế Hoạch Chia Tay Của Tống Tài Bá ĐạoWhere stories live. Discover now