Chapter 1: You like because (5)

1.1K 123 8
                                    

"Nãy anh có tình cờ nhìn thấy một cây piano trong nhà. Em biết chơi hả? Hay để đó trang trí thôi?"

Quào, đúng là không thể tin nổi ông anh này mà

"Mỉa mai hay đấy, về căn bản mà nói thì em nó chính là cần câu cơm của em" - Bất lực lắc lắc mái đầu, Yoongi lọ mọ gõ gõ vài dòng trong điện thoại, đưa trước mặt anh

Ngay lập tức, Seokjin liền trở nên tươi sáng: "Ôi, vậy em là nhạc công cho mấy cái khách sạn sang chảnh đấy hả?  Nghe tuyệt vời hết sảy"

Cậu e ngại cười mỉm, nhìn anh hào hứng thế này cậu cũng chẳng biết phải lý giải làm sao, vì rõ ràng là cậu và cái công việc hào nhoáng đó không hề thuộc về nhau.

"Thật ra thì, công việc của em... nó không hề 'xịn' như anh nghĩ. Em là giáo viên, dạy tại một học viện âm nhạc cách nhà em tầm 2 căn thôi"

Những tưởng anh ta phải cảm thấy hụt hẫng dữ lắm, thế nhưng mọi suy đoán của cậu đều trật lất. Người kia không những không hề thất vọng, mà còn tỏ ra đặc biệt phấn khởi.

"Wow. Em là người lan truyền âm nhạc đến với các thiên thần nhỏ sao? Vi diệu thế"

"À vâng" - Cậu đỏ mặt xấu hổ. Vốn đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận những lời trách móc, nào ngờ đâu lại được khen nức nở thế này. 

Khỉ thật, cái thứ tốt đẹp này... cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận lấy mà.

"Cũng không nhỏ lắm đâu, học trò em phần lớn đều là teen hết đó. À đúng rồi, em có dạy một lớp dành cho các bé dưới 10 tuổi vào mỗi ngày thứ 5 của tuần thứ hai trong tháng ấy"

Nghe xong, chẳng hiểu sao bỗng dưng Seokjin lại quăng điện thoại lên không trung.

Mọi người không đọc nhầm đâu, chính xác là quăng lên trời luôn đấy.

"Trời ơi, dễ thương vậy thì làm sao trái tim mong manh này chịu nổi đây. Aww... Em chính là đã trao tặng món quà âm nhạc cho các nhóc tì xinh xắn"

May mắn thay, Yoongi đã chụp kịp cái điện thoại trước khi nó kịp đáp ngay xuống đất. Cậu áp tay lên má anh, nghiêm giọng: "Bé cưng hư. Không được ném bừa như thế"

Anh phụng phịu đẩy tay cậu: "Này nhé, anh không phải con ní---- Ơ này khoan đã, em vừa gọi anh là 'bé cưng' á?"

Cậu ngượng ngùng đỏ mặt, chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại nói như thế. Giờ thì hay rồi, biết tìm đâu để chui xuống cho đỡ quê đây?

Anh bật cười, tìm cách thay đổi chủ đề: "Hay là hôm nào em chơi piano và anh sẽ hát nhé?"

"Anh có hát?"

"Còn biết chơi cả guitar nữa" - Anh cười toe toét

Nhìn thấy nét mặt bối rối của người kia, Seokjin lên tiếng giải thích: "Anh đâu có bị điếc bẩm sinh."

"Vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh?"

"Ngay từ khi mới lọt lòng, anh đã mắc phải hội chứng Ehlers-Danlos. Do đó các mô trong cơ thể liên kết rất yếu. Đến tầm trung học thì bác sĩ chẩn đoán hệ thần kinh bị suy giảm, từ đó khả năng nghe cũng bị mất dần"

[Trans | YoonJin] Sound of the HeartNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ