Chương 44

2.7K 339 55
                                    

Kim Tại Hưởng vẫn hằng ngày đến chăm sóc cho Phác Chí Mẫn, rất đúng giờ nhưng anh cũng cần phải đi làm, công việc cứ chồng chất thì tập đoàn sẽ không ổn mất. 

Những lúc anh ở công ty, anh giao lại Chí Mẫn cho Sơn và Hải.

"Sơn, cậu phải theo sát tôi sao?"

"Tôi trông chừng cậu chứ không phải giám sát cậu."

"Còn anh của cậu?"

"Cậu cứ nghĩ là anh ấy giám sát tôi đi."

"Tại Hưởng có hẹn tôi, nhưng anh ấy muốn bí mật, tôi cũng không muốn ai biết, cậu có thể giúp tôi không?"

"Chuyện này...tôi nên bàn lại với anh hai."

"Không được, cậu muốn nghe mắng à? Tại Hưởng đã nói muốn bí mật, nếu hai người biết thì anh ấy sẽ cáu mất."

"Vậy.."

"Cậu chỉ cần nằm đây, thay chỗ tôi là được rồi. Tôi chỉ đi một lát sẽ về."

Sơn nghĩ một lúc, nhìn ra Hải đứng ở ngoài cửa, cậu ta cũng không muốn anh hai mình bị mắng nên sau một lúc đắn đo thì gật đầu. 

"Sơn nè, anh hai cậu cứ đứng đó thì tôi không đi được."

"Tôi phải làm gì?"

"Tôi mượn điện thoại cậu chút."

Phác Chí Mẫn dùng điện thoại của Sơn, gửi một mẩu tin đơn giản, sau khi thấy Hải đọc xong rời đi thì trả lại điện thoại, thay quần áo mà rời khỏi đó. 
Tin nhắn gửi đi : Anh hai, em muốn thay đồ, anh về nhà lấy giúp em!

Chí Mẫn đội mũ đen và dùng khẩu trang che mặt, thời trang full đen đang hot nên cậu mặc nguyên cây đen cũng không khiến mọi người chú ý, một thân một mình đi đến chỗ của Phong Liên. 

Phong Liên có một căn biệt thự riêng, gia nhân trên dưới đều là nữ, giống như nữ nhi quốc, nên khi Phác Chí Mẫn xuất hiện liền trở thành tâm điểm chú ý. 

"Chào anh, cảnh sát Phác."

Phong Liên đến tận cửa đón cậu, vẻ mặt vui cười nhưng không hề thân thiện. 

"Cô tìm tôi?" 

"Phải, chúng ta vào nhà rồi từ từ nói. Mời."

Cậu nhẹ gật đầu, trên người không mang theo gì, một mình bước vào hang địch. Nhưng hiện tại cậu là cảnh sát Phác, không phải Chí Mẫn của họ Kim kia. 

Mỗi thiên thần đều có một mặt ác quỷ, câu nói này chưa từng sai.

Phác Chí Mẫn theo Phong Liên đi đến thang máy thì thấy cô bấm tầng hai, nhưng lại nằm bên dưới số không, cậu tự biết đó là tầng hầm. Bên cạnh Phong Liên cũng không nhiều vệ sĩ, chỉ có hai nữ nhân đi theo, bình thường đến mức Chí Mẫn không muốn đề phòng.

"Có hứng thú uống chút rượu không?"

"Thật ngại quá, tôi không có thói quen uống rượu." 

"À, vậy uống trà nhé?"

"Tôi càng không có hứng thú vòng vo tam quốc, dài dòng nhạt nhẽo."

vminver // vì yêu emWo Geschichten leben. Entdecke jetzt