CHAP 1

49.4K 943 159
                                    

Hiện tại nếu không ôm bé con trong tay , Jeon Jungkook thật sự không thể tin trên thế giới này lại phát sinh chuyện kỳ lạ như thế, hơn nữa lại xảy ra với chính anh.
Buổi sáng sớm hôm đó, sau khi anh mở mắt chuẩn bị đón chào một ngày mới, anh cảm giác có một cục thịt nhỏ cuộn tròn bên cạnh người mình, kéo chăn lên để nhìn, thì thấy một đứa bé toàn thân trần truồng.
Được giáo dục tốt trong nhiều năm và tích góp nhiều kinh nghiệm phong phú khiến anh không la hét hoảng loạn nhưng có ai làm ơn nói với anh đang có chuyện gì xảy ra không?
Mái tóc đen mềm mại ép sát khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi cong vút thật dài, phía dưới hẳn là một đôi mắt linh động, mặc dù bây giờ đang khép lại, không thể chứng thực nhưng Jungkook vẫn có thể khẳng định điều đó.
Phía dưới chiếc mũi xinh xắn là một bờ môi hồng nhạt, ngón tay cái trắng nõn đút vào trong miệng mút, mơ hồ có thể thấy nước miếng chảy ra khi đang ngủ say, thân thể non nớt mềm mại cuộn tròn, thoạt nhìn là một bé con khoảng hơn nửa tuổi.
Vào lúc Jeon Jungkook đang ngắm nhìn thật kỹ bé con, lông mi của bé chợt hơi rung động, ánh mắt lóng lánh nước bất ngờ mở to nhìn anh, Jungkook đã bị thu hút, vô giác ngồi dậy, dịu dàng cúi nhìn bé con, muốn ngắm bé kỹ hơn.
Nếu như có ai nhìn thấy anh vào lúc này sẽ khẳng định tuyệt đối đây là kỳ tích lớn thứ mười (kỳ tích thứ chín, là sự xuất hiện ở Taehyung bên cạnh anh). Một tổng giám đốc luôn lạnh lùng khắc nghiệt của tập đoàn G.C.F như Jungkook vậy mà cũng có mặt dịu dàng tình cảm như thế, không phải là với người thân, tình nhân hay bạn chí cốt mà là đối với một đứa bé anh mới thấy chưa đến mười phút.
Bé con nháy đôi mắt nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, nước miếng lưu lại ở chiếc cằm nhỏ xinh đẹp, cánh tay nhỏ bé ngắn tũn vươn ra hướng về phía anh, muốn anh ôm. Chưa từng có kinh nghiệm nên anh hơi ngây ngẩn.

"Papa ~" Giọng nói yếu ớt truyền ra từ cái miệng nhỏ, anh lại càng sửng sốt, "Papa~ Ôm ôm "

Anh cẩn thận nhẹ nhàng ôm bé con. Bé thấy Papa ôm mình, vui vẻ bật cười khanh khách, hai mắt to tròn cong thành hình trăng non, vô cùng đáng yêu không gì sánh được.
Bé con cười khiến trong lòng anh rất vui, bế đã mở miệng nói sao? Bé con hiểu lời nói của chính mình sao?

"bé con, con tên là gì?" Nâng bé con về phía trước người anh, để bé con có thể nhìn thẳng vào mình.
Bé con vẫn cười rất hạnh phúc, cái miệng nhỏ nhắn chu lại, phát ra tiếng "Tae... Tae...hyung..."

Anh cẩn thận phân biệt cách phát âm của bé con "Taehyung?" Anh thử gọi.

"Papa~" bé con nghe được tên của mình, ở trong lòng anh khua tay chân loạn xạ đáp lại anh.
'Gọi là Taehyung sao? Bé con? Sao con lại ở chỗ này? Con của nhà ai? Mình có thể nuôi bé không nhỉ ?' anh nghĩ thầm, càng nghĩ càng muốn giữ bé con lại, a không, bây giờ nên gọi là TaeTae rồi.

"Cậu chủ, cậu rời giường chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

Ở bên ngoài phòng quản gia gõ cửa, khiến anh trở về hiện thực.
Mặc kệ bé con là ai, làm sao đến được nơi này, không quan tâm bé là con cái nhà ai, hiện tại, TaeTae chính là con trai của Jeon Jungkook này. Bất cứ người nào đừng nghĩ đến chuyện đem bé con đi.
Anh không có một chút ngạc nhiên tại sao mình lại có sự độc chiếm lớn đến thế với bé con, bởi vì từ lúc Taehyung gọi anh là "papa" thì phần nội tâm mềm mỏng của anh đã bị khuấy động.
Ôm lấy bé con, anh dặn dò quản gia đi mua một bộ quần áo cho trẻ em sáu tháng tuổi, chỉ mua một bộ bởi lẽ anh muốn tự mình sẽ đi chọn quần áo cho bé con.

"Chú Jin, gọi điện thoại nói với Linda, ngày hôm nay cháu không đến công ty, nếu có tài liệu cháu phải xem qua thì bảo cô ấy nhờ người đưa đến." Đối mặt với người khác, anh lại là một anh lạnh lùng quen thuộc.

Mặc dù quản gia vô cùng kinh ngạc vì cục cưng từ trên trời rớt xuống kia, nhưng với bằng quản gia xuất sắc ở cả hai nước Anh và Singapore, ông hiểu cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Ông chỉ cần xem Taehyung giống như cậu chủ nhỏ là được rồi.
Jungkook không có dù chỉ một chút xíu kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, nhưng lại không muốn để người khác trông nom cục cưng của mình, vì thế cho bé con uống sữa xong, anh ăn bữa sáng rồi lên mạng tìm kiếm thông tin về việc nuôi dưỡng trẻ nhỏ.
Nói một cách chuyên nghiệp, bé con đã có thể phát ra những âm tiết đơn giản, như vậy ít nhất đã sáu tháng tuổi, cũng gần giai đoạn biết bò sau đó sẽ là thời gian để bé tập đi.

Buổi chiều anh bảo tài xế lái xe chở anh đến cửa hàng bách hóa.
Một người đàn ông đẹp trai mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo len bên ngoài hình chữ V màu xám, kết hợp với quần tây, trên tay bế một đứa bé dễ thương bước vào cửa hàng.
Vô số ánh mắt bị hấp dẫn, ở Hàn Quốc không ai không biết đến người đàn ông có tên Jeon Jungkook này, hôm nay anh quá bộ đến khiến rất nhiều phụ nữ điên cuồng.
Anh chẳng thèm để ý đến đám người buồn chán kia, ôm bé con đi thẳng đến khu đồ dùng trẻ em. Bé con hình như có hơi sợ người lạ, đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh dù không ôm được toàn bộ cổ của anh, chiếc đầu nhỏ dựa vào vai anh, hai mắt vừa tò mò vừa sợ hãi quan sát cảnh vật xung quanh.

Anh sờ sờ đầu bé con, khẽ cười, bé con thật dễ thương.
Nụ cười đó làm hàng nghìn phụ nữ mê đắm, tuy rằng anh không cười với các nàng nhưng nụ cười trăm năm khó thấy, các nàng cũng thấy thỏa mãn, hạnh phúc rồi.
Người phụ trách khu đồ dùng trẻ em biết được tổng giám đốc hạ cố đến thăm, ngay lập tức trét phấn bôi son, nở một nụ cười mà nàng tự cho là rực rỡ nhất, nhưng đáng tiếc ngay cả một cái liếc mắt tổng giám đốc Jeon Jungkook cũng không thèm bố thí cho nàng.
Làn da bé con trắng trẻo, khuôn mặt dễ thương, nên mặc đồ gì cũng đẹp. Anh nhìn một vòng, chọn mấy bộ quần áo anh nghĩ là không tệ, nghiêng đầu hỏi, "TaeTae con thích đồ chơi gì?" Giọng nói nhẹ nhàng và vô cùng dịu dàng, giống như rất sợ làm bé con hoảng sợ.
Bé con nghe thấy, con ngươi to tròn đen lay láy nhìn anh, tựa như đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của anh, sau đó bé quay đầu, tò mò nhìn những món đồ chơi kỳ lạ ở xung quanh.
Bàn tay bé nhỏ vươn đến một con vịt màu vàng bên khu vật phẩm dành cho trẻ em lúc tắm rửa, nhưng vì anh đang ôm bé, bé không thể với tới, liền có chút nôn nóng, chiếc miệng nhỏ nhắn bi bô bập bẹ vài từ. Anh thấy thế, cầm con vịt nhỏ đặt vào tay bé con, ngay lập tức bé con liền mỉm cười ngọt ngào với anh.
Bé con ở trong lòng anh chăm chú lắc lư món đồ chơi vừa mới giành được, dường như không còn muốn mua thêm gì nữa.
Anh vừa cầm trong tay mấy món đồ vừa gọi nhân viên cửa hàng đóng gói.
Tự mình ôm bé con anh vung ống tay áo, không mang theo một chút lưu luyến nào mà bước đi cũng không mảy may bận tâm đến hiệu ứng dịu dàng mình vừa tạo ra khiến vô số phụ nữ điên đảo.
Ngày hôm nay các nàng đã được chứng kiến một tổng giám đốc lạnh lùng vô tình có tiếng như Jeon JungKook lại dịu dàng đối với một người như vậy.
Đứa trẻ đó là ai? Có ai biết nói cho các nàng được không? Jeon Jungkook mười tám tuổi, độc thân, sinh hoạt có chừng mực, không hề quan hệ tình dục bừa bãi.
Cuộc sống trong sạch như thế, rốt cuộc có ai đến nói cho các nàng, đứa bé đó là ai đi?
Kì thật, nếu như đứa bé đó thực sự là con của Jeon Jungkook , các nàng cũng không chút để tâm, nhiệt tình không hề giảm, có thể có đứa bé đáng yêu đến thế, cũng là phúc đức mấy đời tu luyện được.

Thế nhưng dường như các nàng suy nghĩ quá đơn thuần rồi.

4/9/2019

~Đây là một phần quà phúc lợi nhỏ dành cho các nàng đáng iu của Mít đây. Mít sẽ cố gắng hết sức để hoàn thiện được fic này, lịch đăng chap vẫn là Chủ Nhật hàng tuần nhé ❤~

KOOKTAE| BÉ CON [18+]Onde histórias criam vida. Descubra agora