Chương 2

395 30 0
                                    

Tình yêu không muộn màng 2

[Làm trước yêu sau (?)]

Ngày hôm nay thật ngắn ngủi.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cùng xin đoàn phim nghỉ để đi quay chương trình, cùng nhau rời khỏi trường quay để về khách sạn. Vương Nhất Bác ngồi lên xe của Tiêu Chiến, hai người cũng không nói chuyện, Tiêu Chiến nhỏ xong thuốc nhỏ mắt, liền thuận tay đưa sang, Vương Nhất Bác ngây người không tới nửa giây, liền nhận lấy nhỏ lên mắt mình.

Quạt gió thổi làm mắt không thoải mái, cảm giác mệt mỏi cũng gấp bội, trên đường xóc nảy khiến Vương Nhất Bác có chút hỗn loạn, nhớ tới ở phim trường cùng Nhiếp đạo chơi game, Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh chơi điện thoại di động, không hề có chút ý tứ muốn gia nhập, một lúc sau, liền trực tiếp ngồi xổm xuống, ánh mắt cũng không thèm bố thí một cái.

Rõ ràng đó là hành động hoàn toàn bình thường, nhưng lại khiến Vương Nhất Bác vô cớ buồn bực.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, vạt áo dài kéo lên một nửa, lộ ra đầu gối cùng đoạn cẳng chân thon gầy, trong tay cầm quạt giấy quạt cho chính mình.

Vương Nhất Bác cũng không chạm đến ngón tay anh, đưa tay cầm lấy quạt, nói: "Để em quạt cho."

Hắn quạt không đến hai lần, Tiêu Chiến liền nắm chặt lấy cổ tay hắn đè xuống, con mắt vẫn nhắm, nói: "Không cần, cũng không nóng đến như vậy."

Vương Nhất Bác trầm mặc thu tay về, đem quạt thu lại.

Tiêu Chiến thở dài trong lòng.

Lời nói mặc dù nói ra, ở trường quay cũng có thể cười nói bình thường, nhưng vẫn luôn cảm thấy có một cái gì đó chặn ở giữa hai người, dù sao có một số chuyện đã xảy ra, cũng không thật sự dễ dàng quên như vậy.

Bản thân anh là một người khá lười biếng, rất nhiều lúc không muốn tính toán quá nhiều trong cuộc sống, chẳng hạn như lần này, còn có một vài tháng cùng sinh hoạt trong đoàn phim, quay phim cùng nhau, một ngày mười mấy tiếng, thời gian ở chung so với ở nhà còn nhiều hơn, thực sự không muốn bởi vì một chút việc không mong muốn mà làm hỗn loạn đoàn phim.

Anh có thể điều chỉnh tốt tâm thái, nhưng người bạn nhỏ sinh năm 97 không nhất định có thể điều chỉnh nhanh như vậy.

Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, môi răng mơ hồ nói: "Điệu nhảy kia, về khách sạn lại dạy tôi luyện mấy lần đi."

Vương Nhất Bác ừm một tiếng.

Tiêu Chiến nở nụ cười, lông mày giãn ra, nói: "Đến địa bàn của cậu, đến lúc cần nhớ phải chăm sóc tôi đó."

Vương Nhất Bác theo bản năng nói: "Nơi đó chính là địa bàn của em rồi."

Tiêu Chiến không nói lời nào, chỉ cười cười, điều chỉnh tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi.

Đi ghi hình 101, trên đài hầu như không quen biết ai, Vương Nhất Bác một thân âu phục màu đỏ, cùng với Tiêu Chiến một người đội đầu một người đội cuối, chính là muốn đối diện cũng phải xuyên qua một đám người, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng nhau.

[Bác Chiến] Tình yêu không muộn màngWhere stories live. Discover now