🍀Chương 20🍀

1.1K 38 0
                                    

Phó Minh Thời đi tắm rồi, lên lầu trước để lại má Vương đơn giản xào hai món rau.

Chân Bảo nhàn rỗi không có chuyện gì, đi phòng bếp hỗ trợ, vo gạo nấu cơm.

Phó Minh Thời vừa xuống máy bay, đường đi mệt nhọc hơn phân nửa không có khẩu vị gì, má Vương cố ý bày món cải thìa ngâm chua làm món khai vị, lại hấp một con cá. Cá vừa vào nồi, đã thấy Phó Minh Thời đi ra rồi, má Vương cười nói với Chân Bảo: "Phó tổng bề bộn, tiểu thư nhanh đi trò chuyện với Phó tổng, lần sau chắc phải nghỉ đông mới trở lại được."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Chân Bảo nấu cơm xong cũng nhàn rỗi, nhưng cô thích xem má Vương xào rau, vì vậy luôn đứng ở đây. Nếu như Phó Minh Thời ra rồi, đương nhiên cô muốn đi cùng Phó Minh Thời, dù sao Phó Minh Thời là vì tiễn cô trở về trường, mới vội vã trở về gấp.

Đi từ phòng bếp ra, thấy Phó Minh Thời ngồi ở trên ghế sa lon, thay một cái áo lông màu đen nghỉ ngơi, dưới chân cũng là giày thể thao. Quần áo rất bình thường, nhưng ngũ quan anh xuất chúng, lại ngồi ở trong phòng khách trang hoàng xa hoa của biệt thự, bưng tách trà thượng phẩm, lúc giơ tay nhấc chân, thấy thế nào đều là tinh anh xuất thân danh môn.

Chỉ là khi Hắc Đản đeo vòng Elizabeth vui vẻ chạy đến bên cạnh anh, Phó Minh Thời cười ôm lấy Hắc Đản kiểm tra tình huống khôi phục của Hắc Đản, khí phách quý phái xung quanh anh đột nhiên không còn nữa, quầng sáng cao không thể chạm người biến mất, cho phép phàm phu tục tử đi tới gần.

"Em đã nói với dì Vương, hai ngày nữa để dì ấy mang Hắc Đản đi kiểm tra."

Đi đến trước sa lon đối diện Phó Minh Thời, Chân Bảo ngồi xuống bên cạnh nói.

"Có rảnh anh sẽ mang nó đi." Phó Minh Thời sờ sờ đầu Hắc Đản, giương mắt nhìn cô, "Mấy ngày nay bận quá, một mình em ở lại nơi này, có phải rất buồn bực không?"

Chân Bảo cười, "Không có, có vài bộ phim mới, ở trường học không rảnh để xem, mấy ngày nay em đều xem hết."

Cô không tim không phổi, Phó Minh Thời nghĩ đến anh ở Quảng Châu mỗi ngày đều nhớ đến cô, ánh mắt trở nên phức tạp lần nữa.

Điện thoại Chân Bảo đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn qua, là Cổ Tiểu Ngư.

Chân Bảo thờ dài một tiếng với Phó Minh Thời, đi xa nghe máy.

"Chân Bảo, sao cậu còn chưa về trường? Có phải mỗi ngày đều vui vẻ với bạn trai, vui đến quên cả trời đất rồi không? Hay là anh ấy quá theo sát cậu không nỡ đưa cậu về?" Giọng nói của Cổ Tiểu Ngư vô cùng lớn, câu hỏi bắn liên hồi vang ra từ trong điện thoại, quanh quẩn ở trong phòng khách rộng rãi.

Khóe môi Phó Minh Thời nâng lên.

Chân Bảo vội giải thích: "Tớ còn chưa ăn cơm, ăn xong sẽ trở về."

Cổ Tiểu Ngư: "Ăn với ai?"

Chân Bảo:...

Cô vẫn đang do dự có nên nói dối hay không, bên kia bỗng truyền đến tiếng cười gian của Cổ Tiểu Ngư: "Nói với Minh Thời, chăn gối của cậu là tớ giúp phơi nắng, nếu anh ấy thật sự muốn cảm ơn tớ, đưa cho tớ một ly trà sữa là được, ừ, tớ muốn trà sữa vị xoài, cậu dám quên, đừng nghĩ sẽ vào được cửa ký túc xá chúng ta!"

Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiếu Giai NhânWhere stories live. Discover now