Chương 73 mỹ nhân kế: Vườn trường ( 7 )

347 24 0
                                    

Edit: Quỳnh Thiên

"Nghe nói gần đây cậu coi trọng nữ sinh mập mạp kia?"
"Nào có, chỉ là tương đối cảm thấy hứng thú mà thôi, còn có, nhân gia thực gầy được không?"
"Được rồi, cậu còn không hiểu cậu ta sao? Truy nữ sinh, đều là hứng thú ba phút." 

Doãn Nhược An vốn là muốn lên sân thượng ngủ, kết quả lại nghe tới mấy người nói chuyện. Có người thanh âm thập phần quen tai, cô biết, người kia là Hạng Diệc Tuyệt. Kéo kéo môi, cô dựa vào tường, tiếp tục nghe lén.
"Cái gì hứng thú ba phút, tôi đó là...... Cảm tình tiêu tan quá nhanh!"
"Nói trắng ra là chính là hoa tâm."
"cậu thật sự muốn theo đuổi sao?"
"Cậu có gì ý gì?"
"Cô ấy là người Doãn gia, cậu nếu là trêu chọc, có thể sẽ không dễ dứt ra, rốt cuộc Doãn gia cùng cậu tớ, hai nhà đều có chút quan hệ sâu xa."
"Oa, khó thấy được Nghị hôm nay nói nhiều như thế."
Bên ngoài Doãn Nhược An không tiếng động cười một chút, xem ra cái thanh âm nam sinh, lạnh lùng không nhanh không chậm đó là nam chủ Lãnh Tử Nghị.
"Tôi......"
"Cậu cùng tôi cũng không giống nhau, muốn thoát khỏi gông xiềng liên hôn sao?"
"Kia thật đúng là nghĩ đến một khối(?) đi!" Đẩy cửa ra, Doãn Nhược An đi ra ngoài, nghiêng đầu dựa vào trên tường.
Con ngươi màu xanh lục như màu cỏ, mênh mông vô bờ, làm người thấy không rõ thần sắc đáy mắt.
Thình lình vang lên giọng nữ, làm sắc mặt mấy người đều cương một chút, sau đó biểu tình khác nhau.
"Tiểu An?"
Hạng Diệc Tuyệt màu lam trong mắt tràn đầy khiếp sợ, sau đó biến thành phức tạp.
"Tôi mặc kệ các người nghĩ gì, nhưng trở về tốt nhất đánh mất ý nghĩ gia tộc các người, Doãn gia trước sau đều sẽ là Doãn gia." Sẽ không bởi vì cô chỉ là một nữ nhi, liền sẽ mang theo Doãn gia gả qua đi.
Quả nhiên, lời nói cô chỉ nói một nửa, đối diện hạng hai vị thiếu gia sắc mặt đều biến đổi.
"Tôi không có hứng thú." Tiếng nói lãnh ngạnh làm Doãn Nhược An cười hừ một tiếng, tầm mắt đối với nam sinh nhìn lướt qua liền thu trở về.

Nam sinh một đôi mắt phượng hẹp dài, dưới mũi cao thẳng mũi là môi mỏng màu hồng nhạt, tơ vàng biên mắt kính đặt trên mũi, vì mặt nam sinh lãnh ngạnh đường cong tăng thêm mấy phần nho nhã chi khí, ở ngoài nhìn không có xa cách ngàn dặm như vậy.
Một đầu tóc ngắn màu nâu, đồng phục màu lam mặc ở trên người hắn, giống như vương tử.
"Đó là tốt nhất" .

"Tiểu An......"

Gặp ánh mắt Hạng Diệc Tuyệt, Doãn Nhược An ngẩn ra, cong cong khóe môi, lộ ra một mạt mỉm cười: "Cậu nếu có thể thiệt tình trả giá, sẽ tự có hồi báo, phản chi......" Lời nói một nửa, ánh mắt tiệm lãnh, môi anh đào phiếm ra lạnh lùng châm biếm.

Đây là Hạng Diệc Tuyệt lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Nhược An mở hai mắt, trước kia nhìn đến đều là mắt nhập nhèm buồn ngủ hoặc là hai tròng mắt nửa mị, hôm nay nhìn đến hai mắt trong lòng chỉ cảm thấy ánh mắt như lục đá tươi đẹp động lòng người.
Doãn Nhược An đối với hai người bên cạnh nhàn nhạt gật đầu, mở cửa đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng Doãn Nhược An, ánh mắt Hạng Diệc Tuyệt trở nên thâm thúy, sau đó nghiêng đầu đối với Lãnh Tử Nghị mở miệng: "Cậu không cảm thấy, cô ấy thật đặc biệt sao?"

Lãnh Tử Nghị bình tĩnh nhìn thoáng qua cửa, sau đó môi mỏng khẽ mở: "Không cảm thấy."

Phiết phiết môi, Hạng Diệc Tuyệt con ngươi màu lam phiếm ra ánh sáng, độ cung khóe môi cũng càng lúc càng lớn: "Tôi cảm thấy, câ ấy rất thú vị."
"Nhân gia không phải nói, không phải cậu có thể tùy tiện ngoạn người."
Nghiêng mắt nhìn lại, Hạng Diệc Tuyệt tâm tình rất tốt mở miệng: "Ai nói muốn chơi, tôi chính là nghiêm túc."
Tiếng nói vừa dứt, người luôn không quản chuyện không liên quan đến mình, Lãnh Tử Nghị cao lãnh đều không giữ được nghiêng đầu kinh ngạc nhìn hắn một cái.

[Edit]Mau xuyên: phản diện công lược kế trong kếOù les histoires vivent. Découvrez maintenant