1.2

1.3K 140 41
                                    

Thị trấn nhỏ này, trừ trung tâm an toàn tách biệt ra, thì tất cả những nơi khác đều cực kỳ hoang vu.

Thực vật khô héo, cho thấy rõ sự lụn bại của nơi này, lần rò rỉ hạt nhân đó dường như ngay tức khắc cướp đi sự sống của thị trấn nhỏ, thi thoảng bên ngoài sẽ có nhân viên đến dò xét, cầm máy dò, mặc quần áo bảo hộ nặng đi tới.

Vương Nhất Bác mỗi người bọn họ cầm một khẩu súng săn, nó đã được tái cấu trúc, không giống như súng hắn thường luyện tập trong quân đội, rất nặng, nhưng sức mạnh rất lớn, nghe nói được chế tạo dành riêng để tiêu diệt sinh vật biến dị đột nhiên xuất hiện.

Ở trong quân đội, kĩ thuật bắn súng của Vương Nhất Bác nổi danh là rất tốt, thi đấu bắn súng hàng năm hắn đều dành quán quân, nhiệm vụ lúc này, tuy hắn không dẫn đầu, nhưng tất cả mọi người đều kì vọng rất cao vào hắn.

Lý Khắc trang bị súng xong, đi theo Vương Nhất Bác cùng ra ngoài, quần áo bảo hộ làm động tác của bọn họ trở nên chậm chạp.

Cấp trên nói, hai tuần trước ở ven rừng cây nhỏ, phát hiện nhân viên công tác bị cắn chết, xem vết cắn, không giống như sinh vật bình thường, nhưng bởi vì không biết là thứ gì, nên tất cả mọi người không thể kết luận.

Lúc ấy có người ở rừng cây nhỏ tìm được một loại động vật có lông tương tự, giống như được cắt ra từ cành cây, nhanh chóng mang về phòng thí nghiệm, để nghiên cứu viên phân tích, cuối cùng kết luận là, gen đã bị biến dị, nơi này vì nhiễm phóng xạ nên đã xuất hiện sinh vật biến dị.

Thời gian một tuần, nhất định phải giải quyết xong xuôi.

Đây là mệnh lệnh của cấp trên.

Kế hoạch ban đầu vốn là tới ven rừng cây xuất hiện con thú cắn người, để xem có thể gặp được gì hay không, nhưng Vương Nhất Bác và bọn họ ở một ngôi nhà nhỏ gần đó cho đến khi trời tối, cũng không thấy sinh vật gì xuất hiện, cuối cùng cấp trên nói muộn rồi, ngày mai mọi người lại thảo luận biện pháp đối phó, rồi dẫn bọn họ quay về.

Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, rất đáng tiếc, không công mà về.

Đến tối, Vương Nhất Bác không ngủ, hắn nhìn Lý Khắc đang ngủ say, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lo lắng không rõ, ở trên giường lăn qua lộn lại, mở mắt nhìn mấy ngôi sao lấp lánh trên trời đêm.

Từ trên giường ngồi lên, Vương Nhất Bác cầm theo thẻ, chuẩn bị đi ra hành lang mua vài chai rượu bia gì đó để uống, lúc này hắn cần đến loại đồ uống có cồn để có thể ngủ ngon hơn, cám ơn trời đất, nơi này vẫn còn thứ đồ này.

Không thể nói rõ có ngoài ý muốn hay không, hắn lại gặp Tiêu Chiến.

Vẫn là ở hành lang này, phía trước máy bán hàng tự động, cúi người nhìn thứ gì đó bên trong, hiện tại đây anh không mặc áo blouse trắng, mà mặc một chiếc áo len màu đen khá lớn, không có cảm giác nghiêm túc như ngày hôm đó.

" Hì. " Tiêu Chiến nhìn hắn, cười cười, chủ động đến tiếp đón.

" Không ngủ được, ra ngoài mua bia uống." Vương Nhất Bác bước tới, mở miệng nói, sau đó quét thẻ, chọn hai lon bia, lúc nghiêng qua lấy đồ, Tiêu Chiến vẫn đứng ở đó, cũng không tránh ra, bởi vì dựa vào rất gần, Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi thở của Tiêu Chiến.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Jul 13, 2020 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[ Bác Quân Nhất Tiêu ] PHÓNG XẠWhere stories live. Discover now