[Ginshi] Số 1147 (3)

1.2K 114 0
                                    






"Em đã tìm được điều em thực sự muốn chưa?"

Gã đàn ông vẫn như một bức tượng đồng đen, vẫn luôn ở một tư thế dựa lưng vào tường. Đôi mắt gã nâng lên nhìn ô vuông trên cao chỉ thấy một màu trắng xoá. Bên trong này không rõ ngày hay đêm, thời gian như ngừng đọng, cảm giác mông lung đến vô ngần. Ô vuông bằng bàn tay đó là chiếc đồng hồ để gã cảm nhận được rằng mình vẫn đang sống, thời gian vẫn chầm chậm chảy trôi theo sự di chuyển của tia sáng và màu sắc qua ô vuông đó.

"Ý tôi là.." gã bỗng ngừng một lúc "... không còn cảm thấy mông lung nữa, như lúc này.."

Cô gái nén tiếng thở dài.

Gã tử tù cách đó hai gian phòng bị viên quản ngục bạo hành lần trước có lẽ đã đến ngày bị đưa đi. Với tội trạng bắt cóc, hãm hiếp và giết người, trong đó có trẻ vị thành niên như hắn, bị nhốt ở phòng biệt giam này nhìn chung cũng là một dạng may mắn. Tuy rằng điều kiện có tệ hại, tuy rằng đôi lúc có thể bị mấy viên quản giáo hành hung và coi như súc vật nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn khi bị nhốt chung với đám tù nhân phía dãy nhà đối diện. Dĩ nhiên những kẻ khoác lên mình bộ quần áo màu xanh rêu và được gọi tên bằng dãy 4 chữ số thì gần như tất cả đều vứt bỏ đi một phần nhân tính. Tuy nhiên họ vẫn còn thứ gọi là "đạo đức". Đạo đức của tù nhân, nghe có vẻ nực cười nhưng thực sự thì điều cấm kị của các tù nhân là phạm tội hãm hiếp trẻ em. Những tên tù nhân với bản cáo trạng mang tội danh đó sẽ bị những tù nhân khác coi như thứ hạ đẳng đáng kinh tởm và dĩ nhiên sẽ được "dạy dỗ" vô cùng chu đáo. Vô vàn những màn tra tấn kinh dị cùng ê chề nhục nhã, sống không bằng chết, và đáng sợ hơn cả, các tù nhân sẽ không để những "yêu râu xanh" đó chết. Suy cho cùng, cái chết đôi khi là sự giải thoát nhân đạo nhất rồi.

Tiếng la ó thống khổ như con lợn bị chọc tiết vang lên rợn người. Thì ra con người ta dù có gan góc tàn độc thế nào, trước cái chết được biết trước vẫn kinh sợ phát ra bản năng sinh tồn chống cự yếu ớt. Shiho nhìn ánh mắt gã long lên đỏ ngầu trợn trừng nhìn về phía cô, toàn thân giãy dụa không ngừng kêu la bị vài ba viên quản ngục khoá chặt lôi ra khỏi phòng. Shiho run run hít một hơi khi cánh cửa sắt hoen rỉ đóng vào phát ra tiếng kẽo kẹt ghê răng.

Cảm giác lúc đó như thế nào?

"Tôi... rất cô độc."

Cô gái chậm rãi đáp lời, đột nhiên mỉm cười chua chát như thể chấp nhận thực tại không mấy tốt đẹp của bản thân. Shiho đôi khi cảm thấy bản thân rất giống chú cá voi tần số 52 Hz vùng vẫy giữa đại dương bao la, bơi trong nỗi buồn, cuốn theo dòng hải lưu cô độc.

"Vì vậy nên em mới tìm đến tôi?" Gã đàn ông nhướn mày cao giọng rồi nhìn lên cô gái đứng đằng sau song sắt. Tấm lưng gầy từng vừa vặn trong vòng tay to lớn của gã.

"Phải" Shiho bật cười thành tiếng "Tôi hận anh, nhưng tôi cũng chỉ có một mình anh."


Cả hai rơi vào một hố đen câm lặng. Shiho bơ vơ nghĩ về những vấn đề của chính mình, Gin bơ vơ nghĩ về cô gái đứng trước mặt gã. Trước đây gã từng nói với cô rằng cô thông minh quá cũng không tốt, trí tò mò của phụ nữ là con dao hai lưỡi. Shiho cũng cao ngạo như gã vì cô nhận thức được giá trị của bản thân, cô thông minh, điều gì cũng biết. Nhưng hiện tại cô lại giá mình như kẻ ngốc không biết gì để mặc người khác lừa dối có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.

[DC] [Series] Miyano Shiho: Our storyWhere stories live. Discover now