"Thiên địa trống vắng, đốt tàn niệm."

456 51 6
                                    

Ở bên đường, một lão nhân gia già cỗi ngồi gõ gõ một chiếc phản, nửa đùa nửa thật nói: "Những kẻ khi còn sống làm việc ác, chấp niệm sâu, chết rồi sẽ tiến vào một thứ tên là 'Luân hồi chi cảnh', được thiên mệnh trao cơ hội nhìn nhận lại chính mình. Ngươi thử không?"

Thẩm Thanh Thu ngồi cạnh khẽ nhướng mi, nhấp một ít rượu hỏi: "Ờ, vậy nó sẽ kéo dài khoảng bao lâu?”

Lão nhân gia nhíu nhíu mày, húng hắng giọng nói: "Chẳng ai biết nó diễn ra trong bao lâu, chỉ biết, nếu ngươi không từ bỏ được chấp niệm khi còn sống, ngươi sẽ chẳng bao giờ thoát được nó.”

Từ bỏ chấp niệm à?
...

Nói về tiền kiếp của Thẩm Thanh Thu, thì có lẽ chỉ là ôm kiếm gãy mà chết, ôm hận mà chết, ôm tình mà chết.

Hắn có chút không cam lòng, mười giây trước khi để bản thân vĩnh viễn tắt thở, Thẩm Thanh Thu mới chợt nhớ lại lời nói ngày ấy của mình.

"Ngươi đi đi. Ta cho ngươi biết, cho dù làm lại một lần nữa, kết quả vẫn như cũ thôi. Ta lòng dạ ác độc, đầy bụng oán hận. Hôm nay Lạc Băng Hà muốn ta không được chết tử tế, đều là ta gieo gió gặt bão."

Ồ, hóa ra hắn thật sự luôn có bản lĩnh khiến người khác buồn, ngay cả trước khi chết cũng không nói nổi một lời tử tế.

Thẩm Thanh Thu thực muốn ngẩng đầu cười ngạo nghễ, cười thế gian nghĩ hắn chính nhân quân tử, cười hắn thống khoái Lạc Băng Hà chịu khổ cực, cười hắn cả đời đều không bỏ xuống lòng ghen tị...

Muốn thì muốn, nhưng không cười được.

Sống đơn độc nhiều năm, chịu đắng chịu cực, vì thế Thẩm Thanh Thu không giỏi việc kìm nén chính mình khi phải nhìn thấy ai đó sống hạnh phúc. Nếu hắn tránh nạn được một kiếp, Thẩm Thanh Thu chỉ muốn chạy càng xa càng tốt.

Trong khi thiên hạ thấy hắn đã hận không thể đâm chết, duy chỉ có Nhạc Thanh Nguyên, dường như bao giờ cũng thích quấn lấy Thẩm Thanh Thu. Mặc hắn lạnh nhạt hỏi mười đáp một, y tựa hồ không thấy chán điều này.

Thẩm Thanh Thu lạnh như ở trong hầm băng, hắn cong chân cuộn chính mình thành một đoàn. Thân thể đang lúc mơ hồ bị người ta xé rách, khoảng không gian hắc ám chợt nứt toạc ra.
...
Hắn nghĩ, có lẽ thần hồn mình rời khỏi vỏ rồi, hoặc hắn đang ảo tưởng, vì hiện tại thứ vỏ ấy chứa linh hồn một kẻ khác.

Thẩm Thanh Thu trọng sinh, vừa vặn với lúc Thẩm Viên từ thế giới kia xuyên không vào. À, thế nên hắn chẳng còn là người nữa, hắn vẫn chết, hắn chỉ có thể làm một hồn ma.

Một hồn ma chẳng được ai nhìn thấy, có lạ lẫm gì chứ, cũng giống như khi còn sống.
...
Nhạc Thanh Nguyên thân thiết ngồi bên giường, thần sắc dịu dàng hỏi: "Sư đệ? Sư đệ, đệ có nghe thấy ta nói không?"

Thẩm Viên giật mình, mang theo vẻ hồ đồ đáp một tiếng: "À, không sao..."

Thẩm Thanh Thu đứng cạnh nhìn không nổi nữa, hắn lui ra, trong ngực khó nén được cảm giác ghen tị.

[Thất Cửu] [Hệ Thống Tự Cứu] Ngoảnh đầu chỉ thấy làn khói xanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ