Chương 7

471 26 7
                                    

Đây là nơi nào...

Hứa Ngụy Châu tỉnh lại sau mê man, đôi mắt vừa mở ra liền bị một chùm cường quang chiếu vào mặt, nửa ngày mới phản ứng được, cái này hình như là đèn giải phẫu.

Đây là nơi nào!

Cậu muốn động thân, lại bị kìm hãm, rõ ràng cảm giác được cánh tay cùng mắt cá chân bị trói tại ngay chỗ mình đang nằm.

Cậu nhớ lại trước đó, cùng Hoàng Cảnh Du đi chọn nhẫn cưới, Lưu Uy lại bị thương ngay lúc thi hành nhiệm vụ, Hoàng Cảnh Du phải vào quân đội thăm, đội Băng Chồn không cho người khác vào, Hứa Ngụy Châu cũng không muốn làm anh khó xử, liền để Hoàng Cảnh Du đi trước, mình về nhà trước, trên đường về nhà bị một gậy đánh ngất xỉu, tỉnh lại chính là chỗ này...

"Là ai! Ra đây!"

Sau gáy Hứa Ngụy Châu truyền đến từng đợt nhoi nhói, tâm hoảng không chịu được, không biết ai mang mình tới đây, nhưng cậu loáng thoáng cảm giác... là Lưu Ương.

"Là ta."

Quả nhiên là y, Hứa Ngụy Châu muốn dùng toàn bộ khí lực thoát khỏi dây trói trên tay, nhưng tránh thoát thế nào cũng vô dụng.

Lưu Ương chậm rãi đi đến bên cạnh, mắt lạnh nhìn Hứa Ngụy Châu giãy dụa dưới đèn.

"Ông muốn làm gì?"

"Ta lần đó ngây thơ đánh bậy đánh bạ a, lại đưa cậu đến bên người vị hôn phu."

Lưu Ương chậm rãi ung dung nói, cầm một ống tiêm đâm vào cánh tay Hứa Ngụy Châu, chậm rãi tiêm vào.

"Đây là cái gì!" Hứa Ngụy Châu cảm giác chất lỏng lạnh buốt chậm rãi chảy theo mạch máu xuôi vào cơ thể, nội tâm khuếch tán bất an.

"Thuốc mê, bằng không đổi tuyến thể sẽ rất đau."

"Ông nói cái gì?"

Lưu Ương tự mình cười cười, tiến đến gần ngửi ngửi tuyến thể của cậu, "Bạc hà tuyết tùng và hoa diên vĩ a, thật dễ ngửi."

Hứa Ngụy Châu dần dần cảm giác chính mình mất đi tri giác, kéo dài từ tứ chi ra toàn thân.

"Hắn ta đều đã tiêu ký cậu rồi, khẳng định rất không nỡ đi?"

"Ông vì cái gì... Muốn làm như thế?"

"Cậu biết ba mình đã làm gì với ta không?"

Ngữ khí Lưu Ương đột nhiên trở nên hung hăng, "Ba của cậu thích ta, ta lại không thích, ông ta liền dùng thuốc mê, tiêu ký ta, nhốt ta dưới tầng hầm một năm, một năm đó ông ta không tới nhìn ta một lần, kỳ phát tình không có thuốc ức chế, đem hai tay ta khóa lại, để ta thống khổ nhưng lại không có cách nào, ông ta chính là muốn ta thuận theo, được, vậy ta liền theo ông ta, nhưng mà, ông ta mãi mãi cũng đừng nghĩ sẽ đạt được hết thảy."

Hứa Ngụy Châu lúc này mới biết được cố sự của ba mình và Lưu Ương, nhưng cậu không hiểu, "Thế nhưng... có liên quan gì đến tôi?"

"Con của ông ta, dựa vào cái gì có thể được hạnh phúc?"

Hứa Ngụy Châu rõ ràng ý thức được Lưu Ương đã mất lý trí, cậu không cách nào nói chuyện cùng y, nhưng cậu không muốn đổi tuyến thể.

Đổi tuyến thể, liền không có tiêu ký của Hoàng Cảnh Du...

"Cậu yên tâm đi, Ương thúc nhìn cậu lớn lên, sẽ không bạc đãi, ta đổi một cái tuyến thể càng dễ ngửi hơn, sau đó để vị hôn phu tới tìm cậu, đương nhiên, là nhắm mắt lại tới tìm, nếu như cậu ta có thể tìm được, Ương thúc ta sẽ tha cho hai người, nếu như cậu ta không thể, vậy chúc mừng cậu ta liền có thêm một Omega thuộc về mình."

Hứa Ngụy Châu muốn nói chuyện, lại cảm giác đầu lưỡi mình cũng không có tri giác, không nói được lời nào.

Cậu không muốn đổi... Hoàng Cảnh Du thích tin tức tố của cậu như vậy... Đổi rồi... Vạn nhất anh không thích cậu nữa thì sao...

Hoàng Cảnh Du sau khi trở về liền không tìm được Hứa Ngụy Châu, tìm ròng rã hai ngày đều không tìm được cậu, anh thật sự gấp gáp phát điên rồi, điện thoại di động nhận được một tin nhắn bảo anh một mình đến sau kho Hải Thương, Hứa Ngụy Châu ở chỗ đó, nhưng nếu như vụng trộm mang theo người khác, đời này cũng đừng nghĩ nhìn thấy cậu.

Anh không nói cho bất luận người nào khác, lập tức lái xe đến sau kho Hải Thương.

Thời điểm Hoàng Cảnh Du đến sau kho Hải Thương, bên trong một mảnh đen kịt, các loại tin tức tố lấp kín toàn bộ nhà kho.

Có vị hương ngân cỏ, có vị khế, có vị cam hoa.

Nhưng chính là không có hương vị hoa Linh Lan cùng quả hồng dại.

"Ai kêu ta đến?"

Hoàng Cảnh Du rống lớn một tiếng trong nhà kho, mà chủ nhân những tin tức tố này nghe được thanh âm của anh liền kích động.

Một đám Omega trong kỳ phát tình bị tiêm thuốc vào người.

Vô cùng khát vọng Alpha này.

Nhưng bọn họ đều bị trói, mặt đều bị che lấp.

Lưu Ương mở đèn nhà kho, từ trong gian phòng nhỏ đi ra, Hoàng Cảnh Du minh mẫn ngửi được trên tay y có tin tức tố của Hứa Ngụy Châu.

"Hứa Ngụy Châu đâu!"

Anh lập tức nắm cổ áo Lưu Ương, chất vấn y.

Lưu Ương nhếch lông mày, "Cậu trước thả ta ra, ta sẽ nói cho cậu biết."

Hoàng Cảnh Du không cam lòng vung ra tay, nhìn về phía trong kho hàng.

Chí ít có ba, bốn mươi Omega, các loại tin tức tố khuếch tán, đều đang trong kỳ phát tình, đều bị trói trên ghế, trên mặt đều mang mặt nạ, không thấy rõ mặt.

"Nếu như nhắm mắt lại tìm được cậu ấy, đồng thời cắn nát tuyến thể, ta liền để hai người đi, nếu như không tìm được, tiêu ký sai người, vậy cậu ấy thế nhưng sẽ rất thương tâm a..."

Hoàng Cảnh Du nắm chặt nắm đấm, "Tôi tại sao phải cùng ông chơi loại trò chơi này, tôi hiện tại có thể đem ông đánh ngất xỉu, lần lượt tìm ra em ấy."

"Ta buộc thuốc nổ trên người cậu ấy, nút bấm trong tay ta, chỉ cần động một đầu ngón tay với ta, ta cam đoan bảo bối của cậu sẽ bị nổ thành pháo hoa."

Hoàng Cảnh Du gắt gao nhìn y chằm chằm, chỉ có thể thỏa hiệp.

[Edit/Hoàn][Du Châu] MoonshadowsWhere stories live. Discover now