13

570 66 2
                                    

Thiết kế lần này được chủ nhà tán dương nhiều, Khổng Tuyết Nhi hẹn Ngu Thế Nam cùng đi xem phòng, nói qua những chi tiết sẽ lắp ráp xong, nàng gói đồ chuẩn bị về nhà.

"A Khổng Tuyết Nhi, hôm nay em phải về nhà sao?" Ngu Thế Nam hào hoa phong nhã vô cùng thưởng thức cô gái đa tài mà kiều mỵ đáng yêu này, đáng tiếc nàng đã kết hôn rồi, ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không có.

"Vâng." Nhà này ở Giang Tô, muốn về miền Nam phải lên đường sớm hơn một chút, xe của nàng đã đưa đi bảo dưỡng, xem ra phải quá giang ai đó về nhà rồi.

"Vừa lúc hôm nay anh cũng chuẩn bị về nhà thăm ba mẹ, có thể tiễn em một đoạn đường?"

"Tốt quá." Nàng cười ngọt ngào, có xe đi nhờ không thể tốt hơn, hơn nữa hắn lại là anh trai Ngu Thư Hân, mặc dù không coi là quen thuộc, nhưng cũng coi như yên tâm

"Vậy làm phiền anh rồi." Xe của Ngu Thế Nam là BMW màu đen, chạy nhanh hơn, nhanh chóng hòa vào đường cao tốc. Dọc theo đường đi, bọn họ tùy ý trò chuyện, Ngu Thế Nam nói với nàng một vài chuyện vui về em gái của hắn khi còn bé, Khổng Tuyết Nhi nghe say sưa, mặc dù nàng và Ngu Thư Hân là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng trong mắt anh trai thì em gái sẽ mang hình ảnh khác, về sau nàng nhất định phải trêu Ngu Thư Hân mới được.

Ngu Thế Nam cảm thấy đoạn đường này thật sự quá ngắn, cảm giác nói chuyện phiếm với nàng thật sự quá tốt, nàng là một người thông tuệ cơ trí, nói năng rất tự nhiên hào phóng không điệu bộ, còn mang theo vài phần thiếu nữ hồn nhiên. Cô gái như vậy thật hiếm thấy.

Tiếc hận đã sinh Du sao còn sinh Lượng, không để cho hắn gặp nàng trước một chút? Như vậy nói không chừng người đi bên cạnh nàng sẽ là hắn. Xe đang từ từ về trấn nhỏ, hắn thật sự không nỡ nói lời tạm biệt với nàng.
"Khổng Tuyết Nhi, lần trước anh về nhà ba mẹ có nhắc tới em lâu lắm không tới nhà anh ăn cơm, bọn họ rất nhớ em. Ngu gia ở đầu trấn, mà Khổng gia ở tại trấn cuối, hắn từ nhỏ đã lên Bắc Kinh học vẫn không có cơ hội gặp mặt Khổng Tuyết Nhi, hơn nữa sau khi Khổng Tuyết Nhi ra nước ngoài, qua nhiều năm nhưng bọn họ thực chất mới quen biết vài tháng.

"Vâng, nhưng. . . ." Thật ra thì Khổng Tuyết Nhi rất muốn về nhà cùng ăn cơm với Dụ Ngôn, chẳng qua là Ngu Thế Nam nhắc tới hai cụ Ngu gia, nàng quả thật cũng rất lâu không ghé thăm bọn họ, bọn họ biết nàng từ nhỏ tới lớn, thương yêu nàng tựa như Ngu Thư Hân. Nàng cũng thật rất quý hai người, tuy có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra rất hiền.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, Khổng Tuyết Nhi miệng ngọt biết làm nũng, đặc biệt có nhân duyên với người già, cứ nhìn những người già mỗi ngày được Dụ Ngôn dạy Thái Cực Quyền thì biết họ thích nàng cỡ nào.

"Nếu để cho Ngu Thư Hân biết anh chở em về nhưng không mời em tới nhà, em ấy nhất định sẽ nói anh." Ngu Thế Nam cười cười, mặt sáng lạn.

". . . . . ." Nàng cảm thấy có chút khó khăn.

"Nếu không, anh gọi cho Ngu Thư Hân vậy." Nàng không còn kịp ngăn cản, Ngu Thế Nam đã bấm số điện thoại, Khổng Tuyết Nhi không đỡ được Ngu Thư Hân oanh tạc bên tai đành đáp ứng đến dùng cơm.

[EDIT] Dụ Tuyết Trùng Sinh - KẾT HÔN RỒI YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ