Chương 18

2.9K 272 7
                                    

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác trở về, cả đường không nói chuyện, đến cửa ngõ tài xế biết điều quay đầu rời đi. Tiêu Chiến chột dạ lấy chìa khóa mở cửa, cửa còn chưa mở ra hết đã bị Vương Nhất Bác một nhát kéo vào trong, theo sau là tiếng rầm đóng cửa.

Vương Nhất Bác thâm trầm nhìn chằm chằm anh, ánh mắt tựa như tấm mạng kín gió, thu lại tất cả biểu cảm nhỏ vụn trên gương mặt Tiêu Chiến, nhìn theo động tác của Tiêu Chiến, từ đầu đến chân không bỏ sót một chút nào.

Tiêu Chiến bị nhìn tới mức chột dạ, cảm giác tê dại lùm bùm lấn áp dây thần kinh. Anh cố gắng nhìn thẳng vào ánh mắt Vương Nhất Bác, khẽ mở miệng.

"Em . . .sao trở về mà không nói với anh thế?" Vương Nhất Bác không nói gì, mím chặt môi, sắc mặt căng cứng.

Tiêu Chiến đã quá quen thuộc vẻ mặt này của Vương Nhất Bác, ngày trước khi cậu tức giận cũng không thích nói chuyện, sẽ chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, khăng khăng kiên trì đến khi Tiêu Chiến đầu hàng nhận sai. 

Tiêu Chiến thở dài trong lòng, sao một năm qua đi rồi mà vẫn theo đường này, anh chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Giận rồi à?"

Xúc cảm nóng rực ập đến, Tiêu Chiến được kéo vào cái ôm mang theo mùi hương nhàn nhạt, cánh tay bao bọc anh vững chắc hơn, sức lực dần dần thu chặt lại đến mức Tiêu Chiến bắt đầu thấy đau.

Hô hấp nóng bỏng ập đến tai: "Anh, không phải em đã bảo anh phải chú ý khoảng cách với mấy cô gái kia rồi ư, vì sao lại cứ không nghe lời vậy?" 

Tiêu Chiến bị oan, vội vàng giải thích: "Cái này anh có thể giải thích, anh đã từ chối rất dứt khoát rồi." 

Sắc mặt Vương Nhất Bác vẫn xấu, từng tấc da thịt trên người căng cứng, giống như một con thú hoang trong tình trạng nguy hiểm. Cậu liếm vành tai Tiêu Chiến khiến anh thở dốc không kiềm chế được.

"Thời điểm em không ở đây, anh cũng từng gặp chuyện như thế này à? Hẳn cũng đã không nói với em nhỉ?"  

Gương mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, nắm cánh tay của Vương Nhất Bác nói: "Anh thực sự không có giấu em mà, trước đó chưa có người nào như vậy."

Vương Nhất Bác không tin, ngậm lấy vành tai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không chịu nổi kích thích phát ra những tiếng vụn vặt.

"Vương Nhất Bác, em có thể nghe anh nói được không . . ." 

"Không thể." 

Đôi môi nóng rực di chuyển lên mặt của Tiêu Chiến, một trận choáng váng, Tiêu Chiến bị cậu đè lên tường, vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với con ngươi đen nhánh của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến hoảng loạn, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

"Nếu như hôm nay em không đi vào, có phải anh sẽ mặc cho cô ta ôm đúng không?" 

Tiêu Chiến vừa muốn biện bác thì miệng đã bị chặn lại. Vương Nhất Bác hôn một cách mạnh bạo, quấn cánh môi anh mút lấy, giống như muốn mang trận ghen tuông này trút sạch sẽ, Tiêu Chiến vừa tê vừa đau, lời nói bị biến thành tiếng rên rỉ lộn xộn. 

Áo sơ mi từ trong quần bị kéo ra, bàn tay thô ráp luồn vào nhéo mông Tiêu Chiến. Cả người Tiêu Chiến từ trên xuống dưới rất gầy, thịt đều dồn hết về phần mông, bình thường mặc quần âu bó người sẽ giống như bao bọc một quả đào ngọt căng mọng nước.

0805•1005 | Trans | Đối với tôi, anh ấy thật xinh đẹpWhere stories live. Discover now